Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 85



Tiết Hoài Lỗ còn chưa hiểu Cố Giai Mính đang nghĩ gì, đã ghé qua cười cười: "Tôi nói nam chính lần này chính là cậu ta đó, lát nữa cậu xem thử cậu ta diễn nha. Diễn viên này cực kỳ có khí chất, nhìn là biết đã được đào tạo chuyên nghiệp, giờ đang ký hợp đồng với phòng làm việc Ngọt Cam, nghe nói được định hướng làm nhân vật chủ lực bồi dưỡng đó! Diễn viên này tôi cũng tình cờ phát hiện, đúng là duyên số!"

Cố Giai Mính trừng mắt liếc hắn một cái, suýt nữa muốn vả cho một phát. Cái con heo yêu này đúng là đầu óc có vấn đề, rõ ràng là mặt chỉnh sửa, chẳng lẽ hắn không nhìn ra nguyên hình thật sự à? Duyên số? Trên đời này làm gì có nhiều cái gọi là trùng hợp đến mức đó?

"Chào đạo diễn, chào các anh chị trong đoàn phim, em tên là Lâm Vân, năm nay 21 tuổi, đến thử vai nam phụ Triệu Thanh Bình. Em là diễn viên mới, trước đây chưa từng nhận vai lớn, nhưng từng trao đổi qua với đạo diễn Tiết, anh ấy cảm thấy em hợp với vai này nên em mới đến thử xem." Người đối diện khi vừa trông thấy Cố Giai Mính thì đồng tử hơi co lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, liền lập tức nở nụ cười có phần ngượng ngùng, hoàn toàn chuẩn chỉnh theo kiểu một "diễn viên mới khiêm tốn không chê vào đâu được".

Mọi người ở đây chỉ chú ý đến hồ sơ của cậu ta, chẳng ai phát hiện ra biểu cảm nhỏ đó. Chỉ có Cố Giai Mính nhìn chằm chằm, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.

Cố Giai Mính cầm lấy lý lịch của đối phương, khóe môi cong lên đầy giễu cợt, đập hồ sơ lên bàn, ngón tay gõ gõ hai cái rồi hỏi thẳng: "Cậu nói cậu tên gì?"

Người kia cười ngượng: "Em tên là Lâm Vân, không ngờ thật sự được gặp Mính ca ở đây. Em là fan của anh."

Cố Giai Mính cười lạnh một tiếng: "Diễn đi, diễn tiếp đi!"

Biến sắc mặt trong tích tắc, khiến mấy người xung quanh đều ngẩng lên, nhìn về phía Cố Giai Mính đầy khó hiểu.

Tiết Hoài Lỗ lúc này mới thấy có gì đó sai sai, liền lặng lẽ chọc nhẹ cánh tay Cố Giai Mính, hạ giọng hỏi: "Cậu sao vậy? Sao tự nhiên nổi nóng thế?"

Cố Giai Mính lạnh mặt nhìn người phía đối diện: "Cậu ta nói dối đấy. Cậu ta không hề tên Lâm Vân. Cậu là Lâm Thuần! Vì cái quái gì lại cố tình chỉnh mặt giống hệt tôi?!"

Trước mặt bao nhiêu người, Cố Giai Mính ngại không dám hỏi tiếp câu tiếp theo. Nhưng trong lòng thật sự rất muốn đè đối phương xuống tra hỏi: "Mẹ kiếp, có phải cậu để ý Mặc nhà tôi nên mới giả mạo tôi để câu dẫn anh ấy đúng không?! Tin tôi không đánh chết cậu à?!"

Lâm Vân khựng lại một giây rồi mỉm cười đáp: "Mính ca nhận nhầm rồi, em thật sự là Lâm Vân, không quen biết người nào tên Lâm Thuần cả."

Đạo diễn vỗ nhẹ vai Cố Giai Mính, cố trấn an: "Cậu chắc chắn chứ? Có nhận nhầm không đấy?"

Dù gì hai người cũng là bạn thân, đạo diễn khá hiểu tính Cố Giai Mính – bình thường cậu ấy đâu phải kiểu người vung tay lung tung ở mấy buổi casting thế này.

Cố Giai Mính liếc sang bạn heo yêu của mình một cái, ánh mắt khinh bỉ tận trời: "Lấy linh lực gắn vào mắt mà nhìn cho rõ đi, nhìn cái gương mặt kia kìa! Trong ngoài không đồng nhất! Linh hồn của cậu ta rõ ràng là Lâm Thuần, chỉ cố tình sửa mặt cho giống tôi. Ghê thấy bà chưa?!"

Tiết Hoài Lỗ lập tức vận yêu lực vào mắt, nhưng tiếc là đạo hạnh hắn kém xa Cố Giai Mính, hoàn toàn không nhìn ra được gì.

Cố Giai Mính vỗ vai hắn, truyền chút linh lực vào người, rồi hất cằm chỉ sang phía đối diện, tức đến run người: "Nhìn đi! Đây là bất ngờ anh nói đó hả?!"

Chỉ cần tưởng tượng người khác chỉnh mặt cho giống mình, cậu đã muốn lột sạch da mặt người ta rồi!

Đạo diễn cũng bắt đầu cảm thấy không ổn. Dù gì hồi trước vụ Lâm Thuần và Cố Giai Mính xích mích ầm ĩ trên mạng, là bạn của Giai Mính, mấy chuyện đó ông đều theo dõi sát. Bộ mặt của Lâm Thuần ông cũng chẳng lạ gì.

Đối phương biến mất bấy lâu, chẳng lẽ là để đi chỉnh dung? Muốn biến mình thành một "tiểu Cố Giai Mính" có tiếng tăm, đây là định giẫm lên đầu Cố Giai Mính mà leo lên hả? Cũng lạ thật, sao cứ phải bám riết lấy một con hồ ly như cậu ta? Không đổi mục tiêu khác được chắc? Tính khí của Cố Giai Mính, đụng phải một cọng lông thôi cũng đủ khiến cậu ta phát cáu, người kia từng ăn một lần đòn rồi vẫn chưa đủ đô hay sao, lại còn định chơi tiếp lần nữa?

Tiết Hoài Lỗ vội vã giữ Cố Giai Mính bình tĩnh lại, dù sao cũng nhiều người ở đây, lỡ mà Cố Giai Mính làm gì quá đà thì người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ là ảnh đế đang bắt nạt diễn viên mới, truyền ra thì chẳng hay ho gì.

Tiết Hoài Lỗ nói nhỏ, giọng mang theo chút hối lỗi: "Tôi cũng không ngờ đâu... Lúc đầu tôi cứ tưởng cậu ta giống cậu là trời sinh, còn tưởng là họ hàng gì đó của cậu nữa kia. Ai mà nghĩ tới là chuyện thế này."

Hắn vội đưa ly nước qua, ra hiệu cho Cố Giai Mính uống cho nguôi giận: "Uống tí nước đi, bớt giận, đừng chấp hắn làm gì."

Trong giới yêu tinh, quyền cước mới là lẽ phải, Cố Giai Mính nổi tiếng là một trong những người ra tay mạnh nhất, lại sống rất có nghĩa khí. Đám yêu tinh từng lĩnh giáo nắm đấm của cậu đều muốn bái cậu làm đại ca, đến cả ba huynh đệ linh cẩu còn gọi cậu là lão đại. Tiết Hoài Lỗ cũng sợ nếu Cố Giai Mính mà thật sự động thủ thì mình cũng ăn hai cú vuốt như chơi, nghĩ đến mà rùng mình.

Cố Giai Mính thở ra một hơi, nể mặt Tiết Hoài Lỗ nên nhận lấy ly nước, uống một ngụm, không nói gì thêm.

Mấy người khác vừa thấy đạo diễn lại đi xin lỗi Cố Giai Mính thì lập tức cảm thấy có gì đó bất thường. Đạo diễn vẫn luôn nổi tiếng lạnh lùng, vậy mà giờ lại cúi đầu trước một diễn viên?

Sau khi dỗ xong, đạo diễn chợt ý thức được hình tượng mình đang để lộ, liền lạnh mặt quay sang nói với "Lâm Vân": "Cậu về chờ tin đi."

Còn chưa được thử vai đã bị đuổi về, rõ ràng là đã bị đóng băng rồi.

Lâm Thuần nhìn Cố Giai Mính, nghiến răng nói: "Không hiểu sao Mính ca lại có thành kiến với tôi như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì tôi với anh lớn lên giống nhau?"

Lâm Thuần không phải hạng dễ bắt nạt. Cậu ta giờ đã nhất quyết phủ nhận chuyện mình là Lâm Thuần, đẩy hết vấn đề sang cho Cố Giai Mính – ra vẻ như chỉ vì ngoại hình giống nhau mà bị ghét bỏ, tạo cảm giác một đại ảnh đế đang bắt nạt diễn viên mới. Nếu để lan ra ngoài, tiếng xấu sẽ thuộc về ai thì còn phải bàn?

Cố Giai Mính nghe vậy tức đến bật cười. Mình chưa nói gì, ngược lại là tên kia lại diễn sâu như thật.

Cậu đặt ly nước xuống bàn, nhếch môi hỏi: "Có cần gọi bác sĩ đến, lôi cái mũi cậu xuống hiện trường luôn không?"

Đối phương sững người, há miệng mà nghẹn lời, không dám lên tiếng.

Cố Giai Mính bĩu môi đầy khinh bỉ, nhìn cậu ta thêm một cái đã muốn vung vuốt cào: "Nếu cậu đừng cố chỉnh mặt giống tôi, quay về nhà mà yên ổn luyện diễn, dù tôi có nhận ra cậu là ai tôi cũng chẳng thèm nói. Bởi vì trong mắt tôi, cậu chỉ như thế này thôi."

Nói rồi, Cố Giai Mính đưa tay ra, chụm hai ngón tay lại, chỉ vào một khoảng cực kỳ nhỏ trước mắt. Không quan tâm đối phương có cảm xúc gì, cũng mặc kệ những người xung quanh phản ứng ra sao, cậu thể hiện rõ sự coi thường cực độ. Đúng, là khinh thường! Cực kỳ khinh thường! Nếu Lâm Thuần dám đường đường chính chính đến đối đầu, có khi Cố Giai Mính còn liếc mắt để ý. Nhưng giờ thì sao? Không dám nhận mình là ai, mặt cũng dám sửa cho giống người khác, như vậy thì còn gì để đánh giá? Đáng để tôn trọng ở đâu? Ở cái độ mặt dày à?

Cố Giai Mính lạnh nhạt nói tiếp: "Muốn điều tra cậu là ai thì dễ như trở bàn tay. Thông tin về Lâm Thuần đâu phải bí mật gì."

Cậu không chừa đường lui cho đối phương, xé toạc lớp ngụy trang kia ngay tại chỗ: "Cái mặt 'Cố Giai Mính' này không phải ai muốn dùng cũng được."

Nói rồi, cậu híp mắt: "Tôi còn phải về báo với lão Mặc nhà tôi, tra xem cái bệnh viện nào dám dùng mặt tôi làm khuôn chỉnh dung. Bắt đội luật sư bên anh ấy kéo cả đoàn đến đập luôn!"

Không ai mời mà tự đến, đó gọi là trộm.

Còn trộm mặt người ta, đúng là vô liêm sỉ không biết xấu hổ!

Lâm Thuần mặt mày tái nhợt, mím môi liếc nhìn Cố Giai Mính một cái rồi im lặng quay đầu bỏ đi. Đến nước này rồi, có nói thêm gì cũng chẳng khác gì diễn trò hề nhảy nhót trước mặt người ta. Có điều hắn chưa chịu từ bỏ đâu. Hắn nhất định sẽ trèo lên bằng được, lần này, bằng mọi giá!

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Cố Giai Mính, tình hình này trông kiểu gì cũng giống như cậu đang cố tình gây sự. Dù sao họ cũng không phải yêu tinh, chẳng có đạo hạnh gì, đâu thể nhìn ra linh hồn trong ngoài không khớp. Trong mắt họ, gương mặt Lâm Thuần lúc này nhìn đúng kiểu chịu uất ức mà chẳng dám lên tiếng – y hệt bị bắt nạt.

Cố Giai Mính đảo mắt khinh thường, không thèm giải thích nửa câu: "Hừ! Đúng là ngu xuẩn."

Cậu đứng dậy, chậm rì rì đi theo, giọng điệu rõ ràng vẫn chưa hạ hỏa: cậu còn chưa tìm tra xong đâu!

Tiết Hoài Lỗ muốn ngăn mà không kịp, đành lạnh mặt quay lại nói với mọi người: "Mọi người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài xem thử."

Lâm Thuần vừa ra tới cửa, người đại diện đã nhào tới hỏi: "Tình hình sao rồi?" Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Lâm Vân qua được vòng thử vai, giành được vai nam phụ số 2 thì kiểu gì cũng có cửa nổi tiếng!

Lâm Thuần nhấp môi, mặt khó coi vô cùng, vành mắt cũng ửng đỏ vì tức: cái tên Cố Giai Mính chết tiệt này, đúng là khắc tinh của hắn!

Người đại diện thấy vậy sốt ruột hỏi dồn: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi nhớ Tiết đạo có ấn tượng tốt với cậu mà, lần này lẽ ra nắm chắc mới đúng."

Hắn vừa dứt câu, Cố Giai Mính đã thong thả đi tới, tay chắp sau lưng, dáng vẻ vừa nhìn đã thấy là "tôi tới để dằn mặt nè". Cậu dừng lại trước mặt hai người, cười khẩy: "Tôi khuyên cậu lần sau đi chỉnh lại cho đàng hoàng, tốt nhất là chỉnh đến mức ai cũng không nhận ra nổi. Sống cho ngay thẳng vào, không thì tôi xé luôn cái mặt này cho."

Người đại diện là dân lão làng, nghe vậy lập tức thấy khó chịu: "Cố Giai Mính, cậu có ý gì vậy?"

Trong giới này, chuyện chỉnh dung đâu phải hiếm. Lúc trước Lâm Vân cũng tự nhận là chỉ làm vài chỉnh sửa nhỏ thôi, thế cũng đâu có gì sai? Mà hắn chọn ký Lâm Vân cũng vì thấy gương mặt cậu ta hao hao giống Cố Giai Mính – giờ cậu ấy nổi tiếng quá, nổi đến mức gọi là lưu lượng đỉnh. Cậu ấy mà đẩy một tên nhóc nào, fan sẽ nhào vào yêu luôn cái nhóc đó. Bạch Vũ là ví dụ sống. Giờ lại có thêm một người giống y đúc Cố Giai Mính, sao không khiến người ta chú ý cho được?

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, đúng là Cố Giai Mính có ý định chèn ép thật rồi.

Cố Giai Mính bĩu môi nói thẳng: "Ý gì? Tự đi hỏi người của cậu ấy. Cậu ký xuống đúng là một tên 'diễn viên mới không có gì đáng ngờ' sao?" Cậu hừ lạnh, ghét bỏ liếc người đại diện: "Đồ đầu óc ngắn!"

Nói xong quay lưng bỏ đi, nghênh ngang như thể: "Đúng rồi, tôi đang bắt nạt đó, rồi sao?" Nói năng nửa kín nửa hở, chuẩn phong cách cao nhân ra tay ẩn giấu!

Người đại diện nhíu chặt mày, ngẫm kỹ lại mấy lời kia, trầm giọng hỏi: "Lâm Vân, cậu có chuyện gì còn giấu tôi không?"

Mặt Lâm Thuần lập tức trắng bệch. Ban đầu hắn định chơi trò đầu cơ trục lợi, muốn dùng gương mặt giống Cố Giai Mính để đánh bóng tên tuổi, không ngờ lại bị chính chủ nhận ra!

Sao cậu ta lại nhận ra được chứ? Không thể nào! Rõ ràng mình đã chỉnh khác hẳn trước rồi mà!

Tiết Hoài Lỗ đuổi theo Cố Giai Mính, hỏi: "Cậu còn chưa làm xong nữa hả, định về nhà luôn đấy à?"

Cố Giai Mính nhún vai: "Tôi hết hứng rồi. Về nhà cáo trạng đây."

Khóe miệng Tiết Hoài Lỗ co giật: "Thôi mà... Đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, lần này cậu đừng có nhắc tới tôi khi kể tội nha!"

Nếu không có người ngoài, heo yêu đạo diễn này chắc chắn đã mặt dày chạy tới ôm đùi xin tha rồi. Hắn làm bộ đáng thương nói: "Người nhà cậu khó đối phó lắm, lỡ như anh ấy mà có ý kiến với tôi, tôi làm đạo diễn thì có là cái thá gì trước mặt Mặc gia nhà cậu?"

Cố Giai Mính bật cười: "Đừng nghiêm trọng quá, lão Mặc nhà tôi hiền lắm mà!"

...Trừ lúc nổi giận thì hơi hủy diệt thế giới chút thôi, chứ ngày thường ở nhà cười dễ thương lắm.

Cậu vỗ vỗ vai Tiết Hoài Lỗ, an ủi kiểu rất "yêu hồ": "Lão Mặc nhà tôi đâu có nhiều tiền, người trong nhà cũng không đông, sợ cái gì. Đợi tôi rảnh rảnh dẫn ông đi ăn đồ nướng với cải trắng."

Tiết đạo: "......"

Mặc tổng à, anh thật sự nuôi con hồ ly này đến ngu rồi đó! Lão Mặc nhà cậu không nhiều tiền?

Phi! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cố Giai Mính vừa về tới nhà liền bốc hỏa, tuôn một tràng với Mặc Uẩn Tề: "Tên thiểu năng trí tuệ kia nghĩ rằng chỉ cần chỉnh mặt giống em là có thể quyến rũ anh sao? Anh nói cho hắn biết, không có cửa đâu! Cho dù hắn có chỉnh thành củ khoai lang, em cũng nhận ra được! Phi phi!"

Tiểu yêu tức giận đến độ không rảnh để kể cho Tiết Hoài Lỗ nghe, vì toàn bộ sự chú ý của cậu đều không đặt trên đầu heo kia!

Mặc tổng im lặng, nghe một lúc cũng hiểu ra: nguyên nhân khiến Cố Giai Mính giận không phải vì tên kia chỉnh mặt giống, mà là vì ghen. Ghen một cách vô cùng vô lý, không biết từ đâu mọc lên giấm chua đầy trời.

Mặc Uẩn Tề nhẹ giọng dỗ: "Lần trước anh đã cho người đưa hắn ra nước ngoài, còn cho một khoản tiền, bảo hắn đừng quay lại nữa. Không ngờ lần này lại chỉnh dung rồi quay về." Mặc tổng khẽ lắc đầu, chẳng hiểu nổi cái giới này rốt cuộc có gì hấp dẫn đến mức khiến người trẻ như thế kia phát điên. Đúng là như lời tiểu hồ ly nói: thiểu năng thật sự.

Mặc Uẩn Tề dịu giọng nói tiếp: "Nếu em không muốn thấy hắn, để anh cho người đưa đi lần nữa, lần này bảo đảm không quay về được."

Nghe giọng vẫn ôn hòa nhưng bên trong lạnh toát, Mặc tổng cũng thấy chuyện này thật đáng ghê tởm.

Cố Giai Mính vẫn chưa nguôi giận, giậm chân nói: "Đừng! Phải để hắn lăn lộn cho đủ đi, cho hắn biết dù có lăn kiểu gì, cả đời này cũng không thoát khỏi cái bóng của em! Đó mới là bi kịch lớn nhất! Còn anh thì đừng lo tới hắn làm gì, anh nên xử lý cái bệnh viện kia ấy — cái nơi dám lấy mặt em ra làm mẫu chỉnh dung. Anh cho đội luật sư công ty anh kiện tụi nó một trận đi! Không dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ tưởng mình giỏi lắm ấy! Ở nước ngoài em quản không được hắn, nhưng ở đây thì khác."

Trong nhận thức của tiểu yêu, không có chuyện gì mà Mặc tổng nhà mình không làm được.

Trên thực tế, với tư cách là tổng tài một tập đoàn xuyên quốc gia, đội luật sư của Mặc tổng đúng là từng xử lý không ít vụ kiện quốc tế. Có điều, đây là lần đầu tiên họ khởi kiện... một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Lý do? Vì cái bệnh viện mất mặt đó lại dám trộm gương mặt đẹp trai của phu nhân tổng tài chúng ta!

Đúng lúc Mặc tổng đang âm thầm nghe theo chỉ thị của "phu nhân", hạ lệnh cho đội ngũ dưới quyền hành động, Cố Giai Mính cũng đang gọi điện cho người bạn heo yêu của mình.

Cậu nghiến răng: "Nếu ông thấy Lâm Vân còn xài được thì cứ cho vào tổ đi, bảo thẳng với hắn là tôi coi trọng hắn nên mới cho nhập tổ, tôi muốn dọa chết hắn luôn!"

Đạo diễn nghe vậy cũng không có ý kiến gì, nhưng vẫn hơi do dự: "Tên này nhìn là biết không phải loại thành thật, cậu chắc muốn nâng hắn lên hả?"

Cố Giai Mính hừ lạnh một tiếng, giọng tràn đầy ngạo khí: "Cứ yên tâm, để tôi nhìn tướng hắn là đủ biết — cả đời này cũng chỉ là phiên bản nhái của Cố Giai Mính thôi, chẳng bao giờ đứng lên nổi!"

Đạo diễn: "...... Cậu thắng rồi!"

Cố Giai Mính: ╭(╯^╰)╮

"A! Mà nè," Cố Giai Mính đột nhiên nhớ ra điều gì, "Nếu ông định để hắn quay xong là lên sóng, thì nhớ chuẩn bị sẵn người thay nha, mặt hắn kiểu đó, chắc không trụ nổi nửa năm đâu, GO DIE là vừa!"

Tiết Hoài Lỗ khó hiểu: "Ý là sao?"

Cố Giai Mính nghiêm mặt giải thích: "Mặt hắn là hàng chỉnh sửa, chưa kịp dưỡng cho lành mà đã vội ra ngoài khoe khoang. Hắn quá nôn nóng, cứ tiếp tục như vậy, nhéo cái mũi thôi là sập luôn cái mặt, cũng không phải chuyện gì lạ. Hắn không phải muốn nổi tiếng sao? Được, cứ để nổi đi! Nổi đến đỏ mặt thì mặt cũng oải theo! Có người thì tham không biết điểm dừng, bé như hạt kê mà cứ mơ nuốt cả con voi!"

Nói đến đây, Cố Giai Mính cũng hơi bất ngờ: "Không lẽ ông không nhận ra sinh khí trên mặt hắn đang yếu dần à? Tế bào như sắp chết tới nơi. Loài người là vậy đó, thần kinh chết rồi thì không còn cảm giác nữa, chính hắn chắc cũng chưa ý thức được đâu. À mà, ông thật sự tu luyện được hai ngàn năm rồi hả?"

Tiết Hoài Lỗ: "......"

Một ngàn năm thôi... còn nửa kia là chém gió cho có số má.

Mà giờ nói ra thì... cũng xấu hổ lắm.

Tiết đạo diễn trước mặt người ngoài luôn giữ hình tượng cao lãnh, mặt lạnh không gần gũi, cứ như người ngầu nhất giới đạo diễn—mở miệng ra là muốn nuốt mây nhả khói!

Cố Giai Mính liếc cậu ta một cái đầy ghét bỏ: "Biết ngay là khoác lác, mặt người ta như vậy mà cũng không cảm nhận được, ngươi đúng là yêu quái nhỏ thật sự."

Tiết đạo vội vàng cúp máy, nhanh chóng dựng lại hình tượng cao lãnh!

Cố Giai Mính: A!

Lâm Thuần khi nhận được tin trúng tuyển, kinh ngạc còn nhiều hơn vui sướng!

Rõ ràng Cố Giai Mính lúc trước như muốn đánh người, giờ sao lại đổi ý đột ngột thế này?

Nhưng kệ là vì lý do gì, đây cũng là cơ hội của hắn! Hắn sao có thể cam lòng cứ thế bị chôn vùi? Nhân dịp lần này, hắn nhất định phải xoay người trở lại!

Mặc tổng lúc này: →_→ "Bảo bối, vừa nãy em nói câu gì cơ?"

Cố Giai Mính: "...Nói nhiều mà, anh hỏi là câu nào?"

"Câu nói tục ấy."

Cố Giai Mính ôm mặt nghĩ ngợi, đột nhiên mắt sáng lên: "À! Là câu 'hạt gà nhi tìm đường chết', phải không, nghe ngầu không?"

Mặc tổng mặt không đổi sắc, đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: "Câu đó khó nghe quá, sửa lại."

Cố Giai Mính phụng phịu không vui, rõ ràng mới học được, còn cảm thấy câu này rất có khí thế đàn ông cơ mà! Ngôn ngữ loài người đúng là sâu sắc quá trời!

Sau đó, Cố Giai Mính liền bị Mặc tổng lôi đi đánh răng!

Nói tục là phải súc miệng! Mặc tổng rất nghiêm khắc: "Em như thế thì Trạch Dương sẽ học theo mất, em muốn con trai em cũng đi nói tục với người ta à?"

Cố Giai Mính thật sự rất muốn nói: Anh đúng là gà nhi phiền phức!

Đáng tiếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Mặc tổng, cậu không dám nói câu đó ra miệng.

Sau khi bị súc sạch miệng, Cố Giai Mính lặng lẽ trong lòng giơ ngón giữa: Có tức phụ như vầy đúng là... cực kỳ phiền phức!

***

Sáng hôm sau, Cố Giai Mính đã bị Trịnh Học Thiệu kéo đi tham gia triển lãm thời trang tân quý của hãng anh đang làm đại ngôn. Buổi chiều còn có một buổi trình diễn, Cố Giai Mính với xuất thân toàn năng từ nghề người mẫu, chắc chắn sẽ bị sắp lịch kín mít, thế nên Mặc Trạch Dương hôm đó đành phải ở nhà với ba.

Sáng sớm hôm ấy, Mặc tổng đã thấy con trai mình cứ biến thành nguyên hình, một mình chơi trò rượt đuổi... cái đuôi của chính mình.

Mặc tổng nghĩ đơn giản: con còn nhỏ, xem việc đuổi theo đuôi là trò chơi cũng chẳng sao, xoay quanh chơi cả buổi cũng chẳng thấy chán, liền không can thiệp.

Đến trưa, Mặc Trạch Dương biến thành hồ ly con, đứng trước gương vừa quay vòng vừa ngắm nghía, đuôi cáo lông xù xù đung đưa như chổi lông gà. Ngay bên cạnh cái đuôi to ấy, đột nhiên mọc ra một cọng lông mới nhọn nhọn. Mặc Trạch Dương tưởng mình hoa mắt, liền giơ vuốt túm lấy đuôi, soi kỹ trong gương từ trái sang phải, nhìn mấy lần mới xác định: không phải hoa mắt.

Răng Nanh bên cạnh tưởng tiểu chủ nhân đang chơi với nó, cũng lon ton chạy vòng quanh xoay theo. Còn Mặc Uẩn Tề lúc này đang ngồi ở ban công hành lang tầng dưới, cẩn thận sửa lại mô hình thuyền rồng cho con.

Mô hình này là đồ chơi mà hồi bé Cố Giai Mính mua cho Trạch Dương. Mấy hôm trước bé lỡ tay làm rớt, rớt cái rầm, bể làm đôi.

Đồ chơi đã chơi nhiều năm, nhìn vậy thôi chứ có tình cảm lắm, Trạch Dương đau lòng không thôi. Mặc tổng liền hứa: chờ có thời gian sẽ sửa lại cho con. Hôm nay đúng lúc rảnh, liền cẩn thận dùng keo gắn từng mảnh, cố làm sao khôi phục hoàn hảo như ban đầu. Tay nghề Mặc tổng luôn tỉ mỉ, dù chưa từng làm việc này, nhưng cũng không qua loa.

Tiếng Trạch Dương và Răng Nanh chạy nhảy làm Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Trạch Dương, con đang làm gì đấy?"

Cố Giai Mính hay than phiền con mình mê cái đẹp y chang cậu, nhưng nhìn kỹ thì trước khi ra khỏi nhà, chính miệng hồ ly cũng soi gương quay vài vòng, giống nhau như đúc!

Trạch Dương nhăn mày nhỏ, bối rối nói: "Daddy, mông con hình như mọc ra thứ gì kỳ lắm!"

Mặc Uẩn Tề bật cười: "Thứ gì thế?"

Trạch Dương nghiêm túc đáp: "Có thể là... ị xong dính trên mông mà chưa lau sạch. Dù sao nó giống cái bím tóc nhỏ á!"

Tay Mặc tổng run lên, suýt nữa dính keo vô tay.

Vội buông đồ trong tay, Mặc tổng vẫy con lại: "Lại đây, để ba xem cái mông nào."

Mặc Trạch Dương lon ton chạy tới, nhảy phóc lên bàn, vểnh cái mông lông xù ra cho ba xem: "Daddy, ba nhìn nè, cái này là gì?"

Mặc tổng dở khóc dở cười, vỗ nhẹ lên mông bé một cái: "Về sau không được làm vậy trước mặt người khác, càng không được vểnh đuôi cho người khác xem. Biết chưa?"

"Dĩ nhiên biết rồi, ba ba dạy con: ai đụng vô đuôi thì đánh chết người ta! Đá! Đá! Dẫm trứng trứng! Móc vuốt xé nát!" Hung dữ ghê!

Mặc tổng tay lại run tiếp—đây chắc là oán niệm từ Cố Giai Mính truyền xuống cho con rồi!

Ôm tâm trạng phức tạp, Mặc tổng nhẹ nhàng tách đuôi hồ ly của Trạch Dương ra, vạch lớp lông dày xem kỹ. Và rồi...

Cái gì kia? Một cái đuôi nhỏ mới đang mọc ra!