Chờ đến khi Cố Giai Mính dậy, thay đồ xong xuôi, Mặc tổng mới ra khỏi phòng. Mà lúc này... tóc Mặc tổng đã bị Cố Giai Mính vò rối bù, nhìn kỹ lại, quần áo cũng hơi xộc xệch.
Người xem:!!!
Cho nên nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy a a a a! Cách có mỗi cái cửa mà chúng tôi cũng không biết bên trong đã làm gì! Cameraman ngốc thật không? Cho anh xông vào xem mà cũng không hiểu ý hả? Làm gì mà chần chừ như vậy?!
Bây giờ bắt chúng tôi tự tưởng tượng hả? Vừa mới hình dung tí là chảy máu mũi rồi đây này!!
Cameraman ăn cẩu lương đến mức mặt đơ toàn tập: ▼_▼Dù người xem có chửi gì thì anh vẫn tỉnh bơ, vì anh là người đàn ông đã sống sót qua ngàn vạn cú đánh cẩu lương. Siêu lì!
Lúc này Mặc Trạch Dương cũng đã rửa mặt xong, cùng Răng Nan một trước một sau chạy vào phòng ăn. Một con hổ con bốn, năm tháng tuổi đúng độ nghịch ngợm, chạy đằng sau nhóc chẳng khác nào chó con bám đuôi, xuống cầu thang còn như thể có người vừa ném quả bóng da hổ từ trên lầu xuống vậy.
Một con hổ có tính cách như cún con, quá đáng yêu, đúng chuẩn "điểm nhấn" để quay.
Người xem spam một tràng 666: "Có thể nuôi hổ mập mạp thế này, đúng là nam thần của tôi!"
Rồi lại nháo loạn tiếp: "Đến giờ vẫn chưa thấy nam thần của tôi đâu! Cameraman!!"
Cứ hễ không vừa ý là lại đi tìm cameraman gây sự, nhưng anh cameraman tỏ vẻ không hề sợ sệt.
Lúc này, Cố Giai Mính mặc một bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, thong thả bước từ trên lầu xuống. Gương mặt đẹp không tì vết, lúc nhìn về phía camera còn theo thói quen nở nụ cười nhẹ, khiến người xem bị "đánh trúng tim", phát cuồng rải hoa và spam quà loạn xạ: "Nam thần a a a a!!!"
Cameraman cái gì? Không còn quan trọng nữa!
Cố Giai Mính dịu dàng hỏi: "Mấy người ăn sáng chưa? Có muốn ăn chung không?"
Nhân viên trong đoàn gật đầu lia lịa, nói là lúc đến đã ăn rồi.
Người xem suýt lật bàn: "Ăn ăn ăn! Bồi anh ăn! Anh nói ăn gì tôi ăn cái đó!"
Được nam thần mời ăn sáng, ôi, tử tế gì bằng!
Ba người trong nhà ấm áp ngồi ăn sáng cùng nhau. Mặc Trạch Dương giờ đã học được cách dùng đũa, tay nhỏ cực kỳ khéo léo, hoàn toàn không cần người lớn nhắc nhở. Ăn xong, nhóc chủ động đi pha sữa cho Răng Nan.
Camera đi theo nhóc, nhân viên nhìn thao tác thuần thục như vậy liền hỏi: "Con hổ này vẫn là do con chăm từ nhỏ hả?"
Mặc Trạch Dương vừa khuấy sữa, vừa trả lời tỉnh bơ: "Dạ đúng. Nó tên Răng Nan, sau này sẽ thành Răng Nan thiệt bự. Daddy nói là do con muốn nuôi, thì con phải chịu trách nhiệm nuôi nó lớn. Nó lớn cùng con, con nuôi nó tới già, đó là trách nhiệm."
Tay nhóc không dừng lại chút nào, dùng muỗng khuấy đều bột sữa, rồi thử nước thấy ấm vừa đủ, liền đưa cho Răng Nan đang ngồi chờ bên cạnh.
Sau đó còn bắt đầu lột trứng gà cho Răng Nan. Buổi sáng bé hổ chỉ được ăn hai quả trứng và nửa con gà.
Người xem: Đáng yêu muốn khóc mất!!
Một đứa bé tí xíu mà lại có ý thức nuôi thú cưng đến tận già. Người lớn có ai được như vậy chưa? Nhiều người nuôi xong là vứt luôn, chẳng thèm lo thú cưng sống chết ra sao. Mặc tổng dạy con đúng là quá giỏi, nhân cách tuyệt vời đến không còn gì để nói. Nam thần của tôi xứng đáng có một người đàn ông như vậy!! Quà bay rào rào ~~~
Mặc tổng còn chủ động gắp thức ăn cho Cố Giai Mính, thậm chí đút tận miệng. Trong lúc vô tình lại rải thêm một đợt cẩu lương mới.
Buổi sáng hằng ngày của Mặc tổng là: xử lý mấy việc gấp của tập đoàn, rồi dành thời gian chơi với Mặc Trạch Dương. Hắn cực kỳ trân trọng từng khoảnh khắc bên con trai, muốn bù đắp khoảng thời gian thiếu vắng trước đây. Mặc tổng còn kiêm luôn việc sửa đồ chơi bị con nghịch hỏng. Dĩ nhiên, hắn cũng rất muốn dắt con ra sau núi học đánh lôi cầu, chỉ tiếc bây giờ chưa tiện làm chuyện đó.
Còn lịch trình thường ngày của Cố Giai Mính là: cày game với bạn bè.
Ảnh đế cực kỳ bình dân. Vừa tháo giày ra liền chân trần nằm lăn ra sofa, chơi game mà máu quá là ngồi bật dậy chửi đồng đội:
"Ngươi có bị ngu không! Rõ ràng nói chỗ đó có phục kích, còn thò đầu vô làm gì?"
"Bùi Bằng! Lùi lại! Mau lùi lại!"
"Úi giời, pha xử lý này đỉnh cao nè!!"
"Ở đâu ở đâu, tao ở đây nè! Ngẩng đầu nhìn đi!"
Cố Giai Mính gác hai chân lên ghế sofa, dáng ngồi cực kỳ thoải mái. Ban đầu người xem còn làm ầm lên nào là: "Nam thần đáng yêu quá! Dễ thương quá! Bình dân quá!" nhưng dần dần lại yên lặng hẳn.
Cả nhà ba người này đúng là rất thật, không rõ có phải vì quá tự tin vào nhan sắc hay không mà cứ thản nhiên mặt mộc lên hình. Mặc gì thì mặc, đều rất giản dị, tự nhiên như đang ở nhà thật sự, không hề vì có máy quay mà thay đổi gì cả.
Đúng kiểu gia đình ấm áp khiến người ta chỉ cần ngồi nhìn thôi cũng có cảm giác yên bình, nhẹ nhõm, cứ muốn mãi mãi được như thế.
Lúc này có người để lại một bình luận khiến cả phòng chat im bặt mấy giây: "Mọi người có để ý không? Mính ca với Mặc tổng làm gì cũng không rời mắt nhau quá lâu, khoảng cách giữa hai người cũng chưa từng vượt quá 3 mét!"
Câu này vừa được thốt ra, người xem đồng loạt ngỡ ngàng: "Ngọa tào! Thật luôn á!"
Ai nấy đều bị ngọt đến phát khóc: "Lại một lần nữa tin vào tình yêu rồi!"
Lúc này, một người để lại bình luận: "Hôm qua tui vừa chia tay bạn gái. Cô ấy bảo tui chùi mông bằng tay trái còn cổ dùng tay phải, nên cảm thấy hai đứa không hợp nhau. Tui đau khổ quá trời. Nhưng giờ xem livestream này, tui thấy mình vẫn còn hy vọng. Nhất định sẽ có người chịu ở cạnh tui không rời quá 3 mét!"
Phía dưới có người tiếp lời: "Vậy mà đã là gì! Bạn trai tui chia tay tui chỉ vì mẹ ảnh không thích tui, nói tui tuổi Dương, ảnh tuổi Tỵ, hai tuổi này không hợp. Tui tuổi Dương thì sao chứ, tui có ăn cỏ nhà họ đâu?! Bây giờ tui hiểu rồi, không thể từ bỏ hy vọng. Nhất định phải tìm được một anh tuổi Sửu, để cùng nhau ăn cỏ... trong phạm vi 3 mét!"
......
Buổi chiều, một nhân viên hỏi Cố Giai Mính: "Anh có muốn biết người xem đang nói gì về mình không?"
Sau khi bị Mặc tổng "troll suýt nhập viện" lần trước, nhân viên giờ khôn hơn, chuyển mục tiêu sang Cố Giai Mính—vì ai cũng biết Cố tiểu yêu rất tò mò, chỉ cần gợi ý nhẹ là mắc câu ngay, còn Mặc tổng thì lạnh như băng, không thèm phối hợp.
Quả nhiên, Cố Giai Mính tò mò hỏi: "Nói gì vậy?"
Bình luận bắt đầu tràn lên màn hình không ngừng.
Cố Giai Mính tò mò chỉ vào mấy biểu tượng quà tặng: "Ủa, cái này là gì vậy?"
Vừa nhìn là biết không quen livestream. Nhân viên nhanh nhẹn giải thích: "Đây là quà tặng của khán giả đó. Tức là họ đang chuyển tiền vào tài khoản của chương trình, mấy anh có thể xin đạo diễn rút ra, tiền này là người xem gửi cho mấy anh."
"Tiền?" Cố Giai Mính còn chưa kịp lên tiếng, Mặc Trạch Dương đã mắt sáng rỡ, cực kỳ phấn khích.
Mặc tổng cũng nheo mắt nhìn dãy số trên màn hình, hơi bất ngờ vì số tiền không hề ít. Cả nhà ba người này rõ ràng chưa làm gì, vậy mà đã nhận được nhiều quà thế. Nhìn lượng người xem hơn hai mươi vạn, mỗi người gửi một nghìn đồng thôi cũng đã hơn hai trăm triệu rồi.
Mặc Trạch Dương giơ bàn tay nhỏ ra đếm số, khuôn mặt nghiêm túc: "Con hình như phát hiện ra một cơ hội làm ăn."
Cố Giai Mính bật cười, xoa đầu nhóc: "Cha còn chưa phát hiện được cơ hội nào, con thì mới tí tuổi đầu đã đòi làm ăn cái gì chứ."
Mặc tổng lúc này lạnh nhạt buông một câu: "Anh hình như cũng có suy nghĩ giống con."
Mặc Trạch Dương mím môi cười, cuối cùng cũng tìm được người hiểu mình. Hai cha con liếc mắt nhìn nhau một cái, cười tủm tỉm rồi đập tay ăn mừng!
Cố Giai Mính đứng bên cạnh không hiểu hai người họ đang nghĩ gì: (▼皿▼#)
Thiệt là chịu không nổi hai cha con này luôn!
Cố tiểu yêu thề, đợi khi nào bận xong mớ việc này, nhất định phải tìm cách đẻ thêm một đứa nhóc nữa—phải là bé gái! Một bé gái ngoan ngoãn dễ thương như Tiểu Mặc!
Trong khi Cố tiểu yêu đang bùng nổ trong đầu, người xem đã cười nghiêng ngả: "Sờ sờ Trà Trà nhà tôi, nhiệm vụ của cậu chỉ cần đẹp như hoa là đủ rồi! Mấy chuyện phá tiền thì để cậu lo, còn chuyện kiếm tiền cứ giao cho Mặc tổng và Tiểu Mặc tổng là được!"
Đến fans cũng đang nghiêm túc phân tích thuộc tính của Cố Giai Mính. Hình tượng nam thần lạnh lùng tan vỡ mất rồi—trước mắt chính là một "cố manh manh" đáng yêu cần được nuôi dưỡng!
Những ai từng bị Cố Giai Mính "giận lẫy" đều là vì làm chuyện gì đó thất đức. Chứ cố manh manh nhà chúng ta, đỉnh điểm chỉ mới nói vài câu như thế thôi mà đã khiến lượng fan của show tăng vọt rồi!
Ngay cả Trịnh Học Thiệu cũng nói: "Có thể đề cử Cố Giai Mính vào sách Kỷ lục Thế giới Weibo với lượng fan tăng nhanh nhất toàn cầu!"
Trong khi đó, Mặc tổng và Tiểu Mặc tổng vẫn đang nghiêm túc bàn bạc xem làm thế nào để tận dụng việc livestream kiếm tiền.
Ý tưởng của Mặc tổng là: công ty yêu – người liên doanh kia có thể mở thêm một chi nhánh mới, gọi là Bộ phận livestream nổi tiếng!
Chuyên chiêu mộ các yêu tinh có kỹ năng đặc biệt: ví dụ như ăn khỏe, trang điểm đẹp, nấu ăn giỏi, thích du lịch, hoặc... biết làm nũng!
Tiểu Mặc thì luôn ước mơ mở một kênh livestream riêng, gọi cả đám bạn cùng lớp tới, để từng đứa đều hiện nguyên hình—một phòng toàn là tiểu yêu đủ loại. Đến lúc đó, chỉ cần bé giơ tay cái là cả đám đồng loạt đứng dậy nhảy múa theo! Đảm bảo người xem sẽ dán mắt không rời, đánh quà xối xả! Tiền kiếm được chia làm hai nửa: một nửa bé giữ, một nửa chia đều cho tụi bạn hỗ trợ, đúng chuẩn mô hình teamwork siêu lãi!
Cố Giai Mính sau khi biết con trai mình đang suy nghĩ gì thì biểu cảm hoàn toàn chết lặng.
Đứa nhỏ này nhất định là gen bị đột biến trong quá trình lớn lên rồi. Trước kia bé nhà mình ngoan ngoãn nghe lời biết bao, ngoài việc ăn ra thì không biết nghĩ gì khác. Vậy mà bây giờ... tinh ranh chẳng khác nào hồ ly thành tinh!
Chuyện này chắc chắn là do Mặc Uẩn Tề dạy hư! Sau này nếu sinh thêm đứa nữa, tuyệt đối không để Mặc tổng nuôi!
Quay xong kỳ này, Cố Giai Mính cũng nói với đạo diễn rằng nên nghỉ một đợt, vì sắp tới anh còn phải đi làm việc. Tuy đạo diễn Dương Miểu tiếc hùi hụi, nhưng cũng không thể không để họ nghỉ. Tin này vừa lan ra, người xem đồng loạt phản ứng: "Không vui! Phải có Tiểu Mặc 'hôn' lão công mới chịu dậy nổi á (:з" ∠)"
Mặc tổng nghe tin liền lên tiếng: "A!"
Hắn thật sự không có nhiều... con dâu như vậy!
Cố Giai Mính: (▼皿▼#)
Muốn cắn người!
⸻
Bộ phim hài "A! Con yêu tinh này tung hoành thế giới!" mà đạo diễn Tiết Hoài Lỗ ấp ủ bấy lâu rốt cuộc cũng khởi quay. Nam chính là một diễn viên hài kỳ cựu, có thực lực lẫn độ bảo chứng phòng vé, tên là Mục Văn Bân—ngoại hình bình thường nhưng diễn xuất rất tốt, nhân cách cũng không tệ, chưa từng dính scandal nào.
Nam phụ là người hiện đang dùng nghệ danh Lâm Vân—chính là Lâm Thuần. Fan Cố Giai Mính vừa nhìn thấy mặt hắn là đã nhớ ra chuyện mấy hôm trước, đúng là từng gây được chút nhiệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy "chính chủ" là ánh mắt lập tức rời đi. Gương mặt kia, nhìn phát biết ngay đã đụng dao kéo, lại còn bám fame Cố Giai Mính. Loại người này, chịu không nổi!
Hiện giờ, Cố Giai Mính như một người khổng lồ. Thành công càng lớn thì cái bóng càng rộng. Lâm Thuần cho dù có diễn xuất giỏi đến đâu cũng khó thoát khỏi cái bóng ấy. Trong mắt fan, loại tân binh như vậy chẳng có gì đáng quan tâm. Trừ phi hắn muốn tìm đường chết, fan mới xuất đầu lộ diện—để cắn!
Người trong giới ai cũng ghen tị với sức hút của Cố Giai Mính. Lâm Thuần rõ ràng nhìn trúng điểm đó mới cố tình không buông, cứ bám theo để ăn ké danh tiếng. Nhưng bọn họ không hiểu một điều: Cố Giai Mính vì sao lại được yêu thích đến vậy.
Nếu để Mặc tổng giải thích, chắc chỉ cần một câu: "Con cưng của trời đất."
Thứ sức hút đó—không ai có thể bắt chước được.
Lúc này, điều khiến các fan quan tâm hơn cả là: Cố Giai Mính sắp đóng phim hài?!
Fan lập tức vỡ òa hạnh phúc, bình luận sôi nổi:
[Aaaaaaa Trà Trà đừng náo loạn nữa! Mặc tổng gọi cậu về ăn cơm kìa!]
[Trước đây cứ tưởng Trà Trà chỉ hợp làm nam thần, nhưng xem xong mấy tập show rồi mới thấy: hóa ra diễn hài cũng hợp quá trời!]
[Giai Mính cứ mạnh dạn đi về phía trước! Lá trà bao bọn em mãi mãi bên anh! Diễn gì bọn em cũng ủng hộ!]
Cố Giai Mính thì hơi không vui: đóng phim hài thì sao? Anh đây chính là người có thể diễn bất cứ vai gì!
Sau khi phá được ải khó "diễn tình cảm chân thành", giờ Cố tiểu yêu có thể vỗ ngực, ưỡn thẳng vai mà nói: Lão tử cái gì cũng biết diễn!
Mà nói luôn, cái gì gọi là "xem xong show mới thấy anh diễn hài được"? Trước đó là diễn được rồi! Cái đám khán giả này, từ mấy tập show tạp kỹ mà suy ra tin tình báo gì lạ vậy hả?!
A! Loài người!
Cố Giai Mính vội vàng đi dự buổi họp báo khởi quay phim hài điện ảnh. Vừa nhìn vẻ mặt u ám như có thể gây sự của cậu, Trịnh Học Thiệu đã nhắm mắt theo sát phía sau: sợ thằng nhóc này nổi nóng đánh người ta ngay tại chỗ.
Từ đầu tới cuối, Cố ảnh đế không thèm liếc Lâm Thuần lấy một cái, biểu cảm hoàn toàn là khinh thường đến cực điểm.
Lâm Thuần cũng không dám bén mảng lại gần. Nếu là người khác thì hắn còn có thể giả vờ làm bộ làm tịch, diễn trò bạch liên hoa để chiếm thiện cảm, nhưng với Cố Giai Mính thì khỏi nghĩ. Cậu tuyệt đối không rảnh chơi theo. Nếu hắn dám giở trò tạo spotlight truyền thông trước mặt, chưa kịp diễn xong đã bị cậu đá văng ra khỏi đoàn phim. Vậy nên, hắn chỉ có thể nhịn!
Cuộc họp báo mới bắt đầu được một nửa, Trịnh Học Thiệu đã nhận được một thông báo: Cố Giai Mính đoạt giải!
Trịnh ba ba nhân mạch rộng rãi, bạn bè đã báo tin sớm, còn thư mời chính thức thì mãi sau mới gửi xuống.
《Đại Cánh Vương Triều》là bộ phim làm mưa làm gió thời điểm đó, doanh số mạng đứng đầu, rating cũng đạt mức kỷ lục. Danh xưng "phim truyền hình của năm" hoàn toàn xứng đáng.
Bộ phim đồng thời càn quét các giải thưởng lớn, Cố Giai Mính nhận hai giải: một là "Nam diễn viên thực lực nhất năm", hai là "Nam diễn viên giá trị thương mại cao nhất".
Bùi Bằng nhận được giải "Nam chính xuất sắc". Giải này vốn đã rất có phân lượng, nếu không phải diễn cùng Cố Giai Mính, có lẽ anh ta còn lấy thêm vài giải nữa. Cũng may Bùi Bằng không phải kiểu người nhỏ nhen, nếu không thì chỉ riêng cái giải nhất kia thôi cũng đủ để ghi thù với Cố Giai Mính rồi.
Đặng Hưng tuy không đoạt giải, nhưng danh tiếng lại tăng vượt trội. Với anh, độ nổi tiếng còn đáng giá hơn cả cúp thưởng.
Còn Bạch Vũ thì nhờ bộ phim này mà nhận được giải "Tân binh được yêu thích nhất".
Cố Giai Mính và Bùi Bằng vốn là hai cái tên bảo chứng phòng vé. Bạch Vũ mà được đứng cùng thuyền với hai người họ, nếu không nổi tiếng mới lạ!
Khi nghe tin mình đoạt giải, Cố Giai Mính chỉ bình thản nói: "À."
Bên cạnh, Tiểu Bạch Vũ vì nhận giải Tân binh mà phấn khích tới mức tay chân luống cuống, ngồi không yên, trong đầu lo nghĩ mãi không biết nên phát biểu gì khi lên nhận thưởng. Vừa thấy thần tượng mình phản ứng một tiếng "à" nhẹ hều như vậy, cậu ta như bị dội gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Đây mới là thần tượng của hắn! Bất kể gặp chuyện gì cũng bình tĩnh như nước. Không hổ là yêu tinh từng trải qua bao sóng gió, không hổ là người nhận giải đến mỏi cả tay!
Tiểu chuột Bạch Vũ cảm thấy mình sau này cũng phải giống thần tượng, không màng được – mất!
Trịnh Học Thiệu chỉ muốn giơ chân đá vào ghế của Cố Giai Mính: "Cậu nói 'à' là sao hả? Không thể tỏ ra kích động một chút à? Cậu còn trẻ mà! Biểu hiện chút nhiệt tình với sự nghiệp thì mệt chết cậu à?"
Cố Giai Mính nhún vai, thản nhiên: "Thì vốn vậy mà. Cúp này ăn không được uống không xong, có gì đáng mừng?"
Cậu lại bổ sung thêm: "Vả lại nó giòn lắm, lấy đập hạt óc chó còn dễ bể."
Nói thật, mấy cái cúp giải thưởng của cậu xếp thành hàng dài trên giá, bản thân cậu chưa bao giờ nghiêm túc ngắm qua. Những thứ mà người khác xem là biểu tượng vinh quang, đối với Cố tiểu yêu lại không bằng một ly sữa bắp nóng.
Trịnh ba ba tâm mệt. Nhìn sang Bạch Vũ với gương mặt đang từ rạng rỡ thành ngu ngơ, trong lòng anh càng mệt hơn: kiểu này không phải đang đả kích sự nhiệt huyết của tân binh à?
Đúng lúc ấy, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, có hai người bước vào. Một người trông sáng sủa, năng động, tên là Đoạn Văn Khiên. Người còn lại mang phong cách u buồn, điển trai, tên là Loan Tinh Thuần.
Vừa thấy Cố Giai Mính cũng đang có mặt, cả hai khẽ cong khóe môi, mỉm cười: "Mính ca cũng ở đây à, lâu rồi không thấy anh tới phòng làm việc."
Còn với Bạch Vũ, Đoạn Văn Khiên chỉ khẽ gật đầu. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn giữ nụ cười lịch sự, thật hay giả thì khó mà phân biệt.
Loan Tinh Thuần thì dứt khoát không nói gì, cũng chẳng buồn liếc nhìn.
Cố Giai Mính hơi cong khóe môi, cũng gật đầu nhàn nhạt đáp lại: "Dạo gần đây lười, không muốn ra ngoài."
Hai bên thái độ rõ ràng phân định ranh giới. Vòng tròn này vốn đơn giản, ai có địa vị thì không cần gắng gượng làm thân. Người ta không cần tỏ ra thân thiện với Bạch Vũ, thì Cố Giai Mính cũng không cần phải cố trò chuyện cùng họ. Địa vị đặt ở đó, chẳng cần phải tự hạ thấp mình.
Dĩ nhiên, Cố Giai Mính không phải chảnh vì địa vị. Đơn giản là cậu không thích cũng chẳng ghét hai người kia, với cậu, họ chỉ là hai nghệ sĩ ký dưới công ty, ngoài ra thì... không là gì cả.
Cố Giai Mính thái độ hờ hững, khiến người khác cũng không muốn lại gần. Đoạn Văn Khiên liếc nhìn Trịnh Học Thiệu, cười nói: "Thiệu ca, cái hợp đồng quảng cáo trước đó, anh có thể dời lịch cho em sang tháng sau được không? Tháng này em thực sự bận, không thoát ra được."
Trịnh Học Thiệu lập tức lạnh mặt. Khi nói chuyện với nghệ sĩ khác thì nghiêm như vậy chứ đâu có dễ chịu như khi nói với Cố Giai Mính. Lúc này, anh trở lại đúng bản chất người đại diện mặt lạnh, nghiêm túc nói: "Cậu lại muốn làm gì? Tôi nói trước, đừng có dây dưa mập mờ với mấy tân binh mới nổi đó, xảy ra chuyện là tôi không giữ nổi cậu đâu."
Đoạn Văn Khiên cười lấy lòng: "Làm sao có chuyện đó được, em thực sự có việc gấp mà."
Hắn là nghệ sĩ được Trịnh Học Thiệu ký hợp đồng ba năm trước. Đến giờ cũng tạm coi là nam phụ tuyến hai, hình tượng sáng sủa, gương mặt không tồi, diễn xuất cũng ổn. Khi mới bắt đầu, Trịnh Học Thiệu từng định để Cố Giai Mính dẫn dắt hắn, nhưng bị từ chối.
Thời điểm đó, Cố Giai Mính còn chưa phải ảnh đế, nên không mang theo ai cũng không có gì đáng trách. Nhưng sau này, dù ký thêm mấy nghệ sĩ mới, Cố Giai Mính đã nổi đình nổi đám, vẫn không chịu nhận dắt ai cả.
Mọi người lúc ấy cũng coi như được an ủi: không mang theo ai là không mang theo ai, đều dựa vào thực lực mà leo lên.
Ai ngờ đến khi Bạch Vũ xuất hiện, Cố Giai Mính lại đồng ý dẫn cậu ta!
Điều này khiến các nghệ sĩ khác trong phòng làm việc bắt đầu nhìn Bạch Vũ với ánh mắt khác. Họ không đến mức đối đầu hay gây khó dễ, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không giơ tay giúp đỡ. Nếu Cố Giai Mính muốn nâng đỡ cậu ta, họ sẽ không can dự.
Bạch Vũ cũng cảm nhận được không khí không thân thiện từ những người xung quanh. Theo phản xạ, cậu liền dịch về phía Cố Giai Mính, chỉ có thần tượng mới cho cậu cảm giác được thiện ý. Tiểu chuột nhà người ta đúng là rất tinh ý.
Nhưng hành động này trong mắt người khác lại giống như đang ôm đùi cầu cạnh. Loan Tinh Thuần híp mắt lại, không nói gì, chỉ lặng lẽ che giấu sự chán ghét dành cho Bạch Vũ. Trong đầu lạnh lùng nghĩ: "Cái đùi này đúng là đủ thô!"
Bạch Vũ mím môi. Đợi đến khi Đoạn Văn Khiên và Loan Tinh Thuần đi khỏi, mới nhỏ giọng hỏi Cố Giai Mính: "Mính ca, anh có thấy ánh mắt họ nhìn em là lạ không?"
Cố Giai Mính lắc đầu, thản nhiên nói: "Người ta không ưa em, thì cứ coi như mắt họ có vấn đề. Đừng quan tâm làm gì."
Bạch Vũ gật đầu lia lịa, thần tượng đúng là thần tượng, ngay cả mắng người cũng đầy triết lý!
Trịnh Học Thiệu đứng bên cạnh đen mặt. Cố Giai Mính ra sao, Bạch Vũ học theo y hệt. Về sau nhất định không được để xuất hiện cái "Cố Giai Mính nhị đại"! Tốt thì không thấy đâu, xấu thì học cực nhanh!
Khi Cố Giai Mính về đến nhà, Mặc Uẩn Tề đã có mặt từ sớm. Câu đầu tiên anh nói là: "Nghe nói em vừa đoạt giải?"
Cố Giai Mính nhướng mày, bước lại gần, định bẹo má Mặc Uẩn Tề một cái: "Anh biết nhanh ghê ha, thư mời nhận giải em còn chưa kịp nhận mà."
Mặc Uẩn Tề nắm lấy tay cậu, kéo tới bên môi, hôn một cái.
Dĩ nhiên là hắn biết. Không những biết cậu đoạt giải, hắn còn biết cậu đi nhận giải lúc nào, thậm chí đã liên hệ với đơn vị tổ chức trao giải, xin dành riêng ba phút cho hắn để nói một chuyện quan trọng.
Cố Giai Mính đỏ mặt vì hành động thân mật này. Ban đầu định trêu hắn một trận, muốn nhìn Mặc tổng nhà mình đỏ mặt ngại ngùng, ai ngờ chính mình lại bị phản đòn. Hiện thực và tưởng tượng đúng là chênh nhau mười vạn tám ngàn dặm! Cố Giai Mính chu môi, ghét bỏ nói: "Anh trước kia đâu có thế này, hồi đó anh đúng kiểu thủ lễ quân tử."
Mặc Uẩn Tề hứng thú hỏi lại: "Thế còn bây giờ?"
Cố Giai Mính cười lạnh: "Ưu nhã lưu manh!"
Nụ cười trên mặt Mặc tổng càng tươi, không ngờ hình tượng của mình trong mắt cậu là như vậy. Hắn suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Trước kia là vì em chưa chịu ký khế ước thần hồn với anh, nên dù tình cảm có, anh cũng không vượt ranh giới. Nhưng giờ chúng ta đã ở thế giới này, nên nhập gia tùy tục, không cần giữ quá nhiều lễ nghi như vậy."
Dù sao cũng có con rồi, chi bằng lo sớm tổ chức hôn lễ cho đàng hoàng.
Cố Giai Mính nhếch mép. Lễ tiết? Mặc Uẩn Tề chưa bao giờ giữ lễ với cậu! Cậu nói: "Em lúc đó không phải lo anh sẽ hối hận sao? Sợ làm liên lụy anh. Nhưng cuối cùng vẫn ký khế ước, đồng ý làm bạn lữ của anh. Khi đó anh đâu có thế này..."
Tóm lại là tại Mặc Uẩn Tề học hư!
Mặc tổng bất đắc dĩ ôm cậu vào lòng, nghiêng đầu thì thầm bên tai, giọng mềm nhẹ: "Đồ ngốc, anh muốn làm, nhưng em phải cho anh thời gian chứ?"
Cố Giai Mính ban đầu còn định đẩy hắn ra, nghe xong câu ấy thì chợt nhớ đến chuyện cũ. Đúng là lúc ký khế ước xong thì xảy ra biến cố. Khi ấy cậu định mua quà tặng cho Mặc Uẩn Tề, nào ngờ lại thành sinh ly tử biệt.
Nghĩ tới đây, lòng Cố Giai Mính mềm hẳn, cậu cũng siết chặt vòng tay ôm lấy Mặc Uẩn Tề, gác cằm lên vai hắn, cảm nhận hơi ấm từ người kia, khóe miệng bất giác cong lên. Thôi kệ, học hư thì học hư, miễn là không "hư" với người khác, cậu đều tha thứ.
Ba ngày sau, thư mời được gửi đến, Cố Giai Mính chuẩn bị đi nhận giải.
Cố tiểu yêu không ngờ rằng chỉ là đi nhận một cái giải thưởng mà thôi, vậy mà Mặc tổng nhà mình lại âm thầm giấu kỹ một việc lớn đến thế!
Mặc tổng quá giỏi giấu chuyện. Trước đó chẳng nói gì với Cố Giai Mính, thậm chí Trịnh Học Thiệu cũng không biết. Là ông chủ của Hồng Sâm, hắn cũng nhận được thư mời danh dự từ ban tổ chức. Dù có tham dự hay không, mặt mũi chính phủ vẫn phải nể.
Cố Giai Mính không hề nghĩ hắn sẽ xuất hiện trong một sự kiện như vậy, nên chẳng hỏi han gì. Lúc đi nhận giải cũng giống như ra ngoài hóng gió, còn vẫy tay chào Mặc tổng: "Đi nha~".
Còn chuyện nhận giải? Đã nhận đến quen, cảm giác chẳng còn gì đặc biệt.
Mặc tổng: →_→