Cố Giai Mính bị ông Mặc nhà mình làm cho chấn động tới ngây người: "Gì cơ? Đây là định làm gì vậy? Quét sạch tận gốc hả?!"
Mặc tổng vừa lẩm bẩm vừa vung tay: "Lâu rồi không dùng, không biết có điều khiển được lực cho chuẩn không nữa."
Vừa dứt lời, một luồng sáng kèm theo sấm sét từ thanh kiếm xẹt ngang bổ xuống, "rầm" một tiếng, cả ngọn núi lớn trước mắt bị chẻ đôi như bổ chuối, đất đá ào ào rơi xuống như mưa, mặt đất cũng rung bần bật theo!
Bạch Húc Thành đứng ngẩn người: [Chết cha rồi! Ổng chém luôn đỉnh núi!!]
Mặc tổng vung tay còn lại, tạo ra một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy nửa đỉnh núi đang định đổ xuống, làm chậm lại lực rơi để không gây tai nạn, rồi gọi một tia sét khác tạo thành cái lồng bay thẳng xuống dưới.
Sau khi bụi lắng xuống, mới thấy rõ phần bên trong ngọn núi bị khoét rỗng, giữa núi lộ ra một quảng trường nhỏ, trên đó có cả đám yêu tinh xiềng xích đang chạy tán loạn như ruồi mất đầu, bị kinh hãi hết hồn. Cái lồng sét vừa rơi xuống đã bao trọn lấy đám đó, mấy đứa yêu còn định phá lồng chạy ra thì bị bật ngược về, thương tích đầy mình. Có đứa chưa kịp chạm đất đã bị đập tan xác!
Mặc tổng ngó quanh tìm một chỗ bằng phẳng, hài lòng đặt nửa ngọn núi xuống, gật gù: [Ừm, ổn. Không làm ai bị thương, sức lực cũng đang dần hồi phục, tạm ổn.]
Bạch Húc Thành nhìn cảnh tượng trước mắt mà muốn ngất luôn: [Mặc tổng này có phải từ thời Hồng Hoang sống sót tới không vậy trời?! Giống y tổ tiên nhà mình!]
Bạch Kỳ Quân: "Oa!!"
Cha nuôi của mình đúng là cha nuôi tuyệt vời, lợi hại quá trời luôn!
Mặc Trạch Dương chỉ muốn nhào qua ôm lấy ba thân yêu, trong lòng hét lên: [Daddy đỉnh quá! Đỉnh đỉnh đỉnh!!]
Yêu tinh bên trong vẫn còn nhiều, chạy lung tung khắp nơi, đứa nào cũng nhảy nhót, Mặc tổng nhíu mày khó chịu, vung tay một cái, cái lồng liền bắt đầu thả từng quả cầu sét xuống như mưa đá, đứa nào bị trúng là chết tại chỗ.
Vẻ dữ dội của Mặc tổng khi ấy trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lịch thiệp, nhã nhặn bên ngoài! Bạch Húc Thành không dám nhìn nữa, thấy ông ấy giết yêu mà mắt không thèm chớp, tâm lý kiểu gì mà vững chãi dữ vậy trời?!
Cố Giai Mính đứng nhìn, bỗng thở dài, cảm xúc hụt hẫng ùa lên.
Nhà mình ông Mặc giờ sức mạnh hồi lại dần rồi, sau này còn cần gì mình che chở nữa đâu... Cảm giác chưa kịp làm tròn thành tích đã bị đẩy ra rìa. Nghĩ tới cảnh về sau không còn được bảo vệ người ta nữa, tự nhiên thấy tủi thân. Hơn nữa, ông Mặc còn chưa từng sợ đến mức nhào vô lòng mình mà run rẩy "anh anh anh", thiệt là buồn!
Đúng lúc đó, Bộ Quản Lý yêu tinh cuối cùng cũng tới nơi, như thường lệ... tới trễ vài phút!
Mặc tổng vung tay một cái, thu hết sấm sét lại. Trong sân lúc này toàn là yêu tinh bị thương, hoặc chết thành tro, tay chân bay tứ tung, cảnh tượng thảm khốc vô cùng!
Mấy người của bộ quản lý vừa thấy cảnh đó liền đứng hình: [Trời má ơi! Ai mà siêu vậy, chặt cả ngọn núi luôn!?]
Đây chẳng phải hang ổ bọn xiềng xích yêu tinh mà họ tìm mãi không ra đó sao? Nhìn đám yêu bị đánh tơi tả thế kia, chắc tụi nó đã gây hại cho bao nhiêu yêu nhỏ rồi, giờ bắt được thì phải tận diệt luôn!
Người dẫn đầu giơ tay hô: "Lôi hết tụi nó ra tra hỏi tổ chức đằng sau! Phải tận diệt tận gốc!"
Phó đội trưởng cầm lưỡi hái to đùng, lập tức lao vào dọn sạch hiện trường.
Mặc tổng không để họ mở lời trước, kéo ngay Cố Giai Mính lại cạnh mình, nghiêm túc nói: "Tất cả là do cậu ấy làm đấy. Nếu có khen thưởng gì, xin ghi vào tên cậu ấy."
Cố Giai Mính còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mặc tổng đặt một tay lên đầu, lời chưa kịp nói ra đã bị ép lại!
Hai vợ chồng bọn họ, chỉ cần một người có sức mạnh vậy là đủ rồi. Nếu cả hai đều có, dễ bị cấp trên dòm ngó. Giữ mình là hơn. Mặc tổng vẫn là "người thường", còn hợp tác với Bộ Quản Lý chưa bị lộ, thì cứ để vậy đã.
Dù không hiểu hết ý ông Mặc, Cố Giai Mính vẫn hiểu được ánh mắt ra hiệu của người yêu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại rồi gật đầu: "Đúng! Là tôi làm hết."
Nhà mình ông Mặc nói là mình làm, thì là mình làm! Mấy chuyện dùng đầu óc, nghe theo ông ấy chắc chắn đúng!
Bạch Húc Thành cũng là yêu tinh lanh lợi, nghe ra ngay ý định giấu giếm của Mặc Uẩn Tề, lập tức phối hợp làm chứng: "Mính ca cầm kiếm lợi hại quá, chém luôn cả ngọn núi! Khâm phục, khâm phục."
Hai nhóc con vốn là "bug" lớn của chương trình, lúc này liếc nhau một cái. Mặc Trạch Dương tất nhiên nghe theo ba mình, ba nói sao là đúng vậy, không phá game.
Còn Tiểu sói con thì cực kỳ thông minh, vừa nhìn đã nhận ra tình hình, liền chạy tới ôm chân Cố Giai Mính, nịnh nọt nói: "Ba, ba nhất định phải dạy con cách phóng sét nha, nhìn oai quá đi!"
Cố Giai Mính nhếch miệng, cúi đầu nhìn nhóc sói bên cạnh, dùng ngón tay chọc nhẹ vào gáy cậu nhóc: [Thằng nhóc lanh ghê! Bé con mà ranh ma thật!]
Người của Bộ Quản Lý nghe mọi người đều hướng ánh mắt về phía Cố Giai Mính thì cũng không suy nghĩ nhiều mà tin luôn. Dù sao lần trước Cố Giai Mính cầm kiếm giết luôn một yêu tinh 5.000 tuổi còn tạo ra sóng thần, giờ phá núi cũng chẳng lạ.
Huống gì, Bạch Húc Thành thì đâu có sức mạnh lớn cỡ đó.
Mặc Uẩn Tề lại càng không thể rồi, ai chả biết ông ấy là người thường, làm sao bày được trò động trời vậy?
Bây giờ không phải lúc ngồi phân tích, mấy nhân viên vội vàng cử người đi gom hết mấy yêu tinh còn sống sót lại, điều tra xem bọn chúng sinh sôi kiểu gì, khu vực này còn hang ổ khác không, có đứa nào trốn được không.
Chưa kể chuyện gây chấn động lớn cỡ này, bên ngoài chắc chắn cũng đã cảm nhận được. Vụ việc cần xử lý gấp. Một người trong tổ quản lý quay sang Cố Giai Mính nói: "Lát nữa mấy anh em trong tổ tụi tôi có thể sẽ tìm các cậu để điều tra thêm, chúng tôi sẽ đề xuất cấp trên gửi thư khen thưởng. Với tư cách là một yêu tinh, cậu làm rất xuất sắc!"
Cố Giai Mính nghe vậy liền vỗ ngực tỏ vẻ hiên ngang, nhưng cảm giác hơi... rỗng.
Mặc Trạch Dương dùng bàn tay nhỏ gãi gãi ngực ba mình, ra hiệu: [Không sao đâu ba, daddy là của ba mà! Dựng ngực lên cho oai!]
[Cơ mà ngực ba cũng chẳng có bao nhiêu thịt... hơi tiếc.]
Nhóc con còn đang định nghĩ thêm cách, đã bị ba thân yêu từ phía sau ôm lên, tay nhỏ bị gõ nhẹ một cái.
Mặc Trạch Dương ngoảnh lại, vẻ mặt vô tội: [Con làm gì đâu? Có làm gì xấu đâu mà bị gõ?]
Mặc tổng nhìn Cố Giai Mính, nháy mắt ra hiệu: dẫn tôi đi lẹ.
Cố Giai Mính chợt hiểu ra, Mặc tổng bây giờ phải giả vờ yếu đuối tay chân mềm nhũn!
Nói vậy tức là... "Anh không tự đi nổi à, cần tôi bế về có đúng không? Muốn cõng hay là ôm công chúa hả?" Cố Giai Mính hớn hở xoay quanh Mặc tổng mấy vòng, vui vẻ hỏi: "Anh yêu, có muốn thử cảm giác được bế công chúa không nè?"
Mặc tổng lạnh mặt lại, nheo mắt dọa nạt: "Nếu không muốn bị xử sau khi về nhà thì ngậm miệng lại đi."
Cố Giai Mính: QAQ
[Trời ơi, hung dữ quá! Ngày càng không chiều mình luôn á!]
Cậu nhỏ đáng thương không còn cách nào, đành nắm tay Mặc tổng rồi dịch chuyển cả nhóm về.
Ba người lớn, hai đứa nhỏ, tranh thủ giờ rảnh đi xử chuyện lớn! Vì dân trừ hại nghe có oai không? Nhưng vì mải đi đánh yêu, họ đã trễ giờ quay hình, tổ chương trình đang sốt ruột đến mức sắp phát điên.
Hơn nữa, lúc này các cơ quan liên quan đã nhận được tin báo: khu vực này vừa xảy ra động đất cấp 3! Đợt chấn động vừa rồi ngoài lý do đó thì không còn lý do nào khác.
Lúc này chẳng ai rảnh để trách móc Bộ Quản Lý đến chậm nữa, mọi người đều lo lắng không biết Cố Giai Mính và nhóm của cậu có gặp nguy hiểm gì không. Người xem livestream vừa thấy tin là nháo nhào cả lên, lo sốt vó như kiến bò trên chảo lửa, thi nhau giục tổ chương trình cử người đi tìm. [Lỡ có chuyện gì thật thì ai chịu trách nhiệm?]
[Có phải đạo diễn tự tử đền mạng không?!]
Đạo diễn bị vạ lây: "......" Tôi vô tội mà!
Sau khi Cố Giai Mính và cả nhóm trở về, tổ chương trình ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Cố Giai Mính lên tiếng giải thích với khán giả: "Rẽ nhầm, lạc đường, không cẩn thận nên về trễ."
Cậu vừa nói xong, hội fan "Lá Trà Bao" liền tin răm rắp, thi nhau gửi cái ôm an ủi: [Nam thần của tôi chắc bị dọa sợ chết khiếp rồi, động đất đến ngay lúc đó nữa chứ!]
Bạch Húc Thành cũng chạy theo sóng gió, giải thích với fan của mình: "Rẽ nhầm, lạc đường, không cẩn thận nên về trễ."
Người xem: [Nói xạo! Ai mà tin, ngốc lắm mới tin á!]
Đạo diễn tốt bụng nhắc nhở anh ta: "Anh Thành, người xem không tin anh thật sự đi lạc đâu."
Bạch Húc Thành không phục: "Tôi đi chung với Mính ca mà! Ảnh nói lạc đường fan tin ngay, còn tôi nói thì ai cũng phản ứng vậy đó?"
Fan dội gáo nước lạnh: [Đừng gây chuyện nữa! Không thấy fan người ta là kiểu sủng – nâng – chiều đủ cả combo hả? Giả vờ ngốc cũng có người chiều! Anh mà đóng ba phim một năm đi rồi nói, lúc đó anh có nói trời sập tụi tôi cũng tin. Còn không thì im lặng giùm cái!]
Bạch Húc Thành: "......"
[Đúng là bị khinh bỉ vì lười biếng mà! Sao lười là mất quyền được yêu thương chứ?]
Bạch Húc Thành quay sang lôi kéo Cố Giai Mính: "Mính ca! Mau nói với họ đi, sắp tới anh phải dẫn tôi quay phim đó! Cho tụi nó thấy thế nào gọi là làm việc nghiêm túc!"
Anh kéo Cố Giai Mính lại gần máy quay, hối thúc: "Nói đi, nói cho tụi nó biết luôn!"
Cố Giai Mính nheo mắt lại, ánh nhìn quyến rũ, cười khì khì nói: "Đúng rồi, bọn tôi sắp quay một bộ phim lớn đề tài kỳ ảo đấy. Chờ Bùi Bằng bận xong là khởi quay liền. Gần đây thôi, trong một hai tháng tới, khởi máy liền. Còn quay cái gì thì... không nói đâu!"
Người xem nghe xong bùng cháy luôn, thi nhau gào lên gọi cậu quay lại. Nhưng Cố Giai Mính lần này học được trò giữ miếng, nói nửa chừng rồi bỏ lửng!
Cậu chạy mất dạng, để lại cả đám nghẹn cục tức, rõ ràng cố tình!
Giữa trưa quậy một trận tơi bời, đến chiều ai cũng không muốn nhúc nhích. Hai đạo diễn quay chung phải chạy ra giục: "Mính ca, các anh đi đâu dạo một vòng nữa đi, chứ không thì biết livestream gì bây giờ?"
"Hay là lại quay cảnh đi xem sư tử, hổ báo gì đó."
Cố Giai Mính bĩu môi: sư tử hổ báo có gì hay mà xem, bị sói con nhà cậu dọa đến mức tụi nó co lại như chim cút, ngồi chụm một đống, nói lớn một chút cũng sợ tè ra quần.
Vì ngại với tổ chương trình đang chắp tay năn nỉ, Cố Giai Mính đành đồng ý dắt hai nhóc con đi phá banh chuồng thú thêm lần nữa.
Nhìn bọn họ lộng hành như vậy, Cố tiểu yêu thấy mình thật sự làm mất mặt thế giới động vật.
Chờ quay xong kỳ này, chương trình "Cùng bảo bối đi du lịch" mùa 8 cũng chính thức kết thúc. Một nhà Cố Giai Mính cũng đã hoàn thành phần quay của mình.
Tổ chương trình bèn tổ chức một buổi tiệc chia tay hoành tráng, mời mọi người ăn hải sản thả ga, ai nấy đều rôm rả cảm ơn nhà tài trợ, cảm ơn ba kim chủ!
Bạch Húc Thành cười đùa: "Nếu mà để đạo diễn mời, chắc chắn viện lý do hết tiền, rồi kêu gọi gọi đồ chiên với bánh rán ăn tạm, chắc chắn không được ăn quá một cây xúc xích!"
Đạo diễn lại bị réo tên: "......"
[Bây giờ mấy diễn viên chọc quê đạo diễn là trào lưu luôn rồi!]
Cố Giai Mính đang ăn rất ngon miệng, nhưng nghe mấy lời khen kiểu đó thì âm thầm đau lòng thay ví tiền của Mặc tổng. [Mời tụi nó ăn hải sản làm chi! Lẩu thì không tốt hơn à? Mỗi đứa hai cân thịt là đủ no rồi, lại tiết kiệm nữa!]
Mặc phu nhân giờ tính toán giỏi lắm, đúng là nội tướng đảm đang, biết cách quản lý chi tiêu từng đồng.
Mặc tổng dịu dàng nhắc nhở: "Không sao đâu, em ăn lại cho đủ là được."
Cố tiểu yêu nghe thấy liền gật đầu: [Lời của chồng không bao giờ sai!] Một mình cậu có thể ăn bằng cả nhóm người kia cộng lại. Vậy là tiền không bị lãng phí, bụng thì no căng!
Mọi người xung quanh đều há hốc mồm nhìn "lượng cơm" của Mặc phu nhân, khiếp vía: [Mính ca đúng là đồ ham ăn mà còn là... cái bụng không đáy luôn đó! Mính ca ơi, anh còn có thuộc tính nào chưa tung ra không vậy?]
Cố Giai Mính: →_→
Không hiểu vì sao mọi người cứ nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, Cố tiểu yêu nghi ngờ bọn họ chắc đang sợ cậu ăn hết phần, không ai được ăn, nên lập tức quyết tâm ăn mạnh hơn nữa!
Mặc tổng thì nhịn cười gật đầu, dỗ lớn dỗ nhỏ, cả người ngập tràn niềm vui như muốn bốc hơi luôn.
Ngay lúc khán giả còn đang than thở [Ủa gì nhanh vậy, mới chút đã kết thúc rồi hả?], thì Cố Giai Mính nhận được phần thưởng từ Cục Quản lý Yêu giới: một cái huân chương to đẹp long lanh!
Vì dưới sự giúp đỡ của cậu, bọn họ đã lần ra hang ổ của tên yêu quái cấp cao kia, tóm được hơn 300 tên yêu bị trói bằng xích, hiện tại các đơn vị chức năng đang khẩn trương điều tra xem sau lưng chúng là thế lực nào. Bởi vì loại yêu có thể sinh sản hàng loạt thế này chắc chắn không phải loại bình thường – hoặc là đại yêu, hoặc là bị thế lực nào đó đứng sau hậu thuẫn!
Dù là kiểu nào thì cũng không thể để tồn tại được. Cố Giai Mính lần này giúp họ phá được nút thắt, đúng là mở ra được một bước đột phá lớn, không cảm ơn đàng hoàng là không được.
Cố Giai Mính cầm cái huân chương kia, cảm thán: "Cục quản lý này đúng là ki bo thật. Cái huân chương này chắc tầm hai chục nghìn là cùng, phát thưởng thì không thấy đâu, phát mỗi cái này, đến trăm nghìn cũng tiếc không chịu chi!" Nói xong tự thấy buồn cười, "Thôi, ai bảo họ nghèo."
Cậu không nói gì thêm, trực tiếp ghim huân chương lên ngực Mặc Uẩn Tề, muốn để hắn thử cảm giác được "vinh danh" là thế nào.
Mặc tổng mặt lạnh như tiền, rõ là không thích.
Nhưng vào lúc này, trong vùng biển sâu, tại một cái khe vực dưới đáy đại dương – nơi chẳng yêu quái hay người tu luyện nào dám bén mảng tới vì bị phong ấn – bất kỳ sinh vật nào đến gần cũng sẽ bị hút cạn sinh lực.
Nơi đó phong ấn một đại yêu từ thời cổ xưa, từng bị trấn áp tận đáy biển. Cụ thể là ai thì có quá nhiều lời đồn, chẳng ai biết rõ.
Âm thanh u u vang lên từ tận sâu trong rãnh biển, đó là tiếng xiềng xích cọ vào đáy biển, tạo thành những đợt sóng dữ dội. Dưới đáy khe, những xoáy nước xuất hiện liên tục, cho thấy con đại yêu kia hoàn toàn không cam tâm bị nhốt như vậy.
Nó khát khao tự do, khát khao được thoát khỏi giam cầm. Tiếng động mỗi lúc một lớn, rồi lại im bặt. Nước biển trở nên yên ả trở lại, mọi thứ như chưa từng có gì xảy ra, chỉ còn tiếng gào đầy bất mãn vang vọng mơ hồ.
[Gần rồi... thiếu chút nữa thôi! Chỉ còn chút xíu là ta có thể thoát ra khỏi nơi quỷ quái này!]
Nó cần linh lực thuần khiết. Con hồ ly nhỏ có mười cái đuôi kia – đúng là nguồn năng lượng tuyệt vời! Nó cảm nhận được khí tức của hắn qua đám tay chân bị bắt, nó cần hắn! Nó muốn báo thù!
Bạch Trạch! Thanh Long! Bọn mày chờ đấy!
"Hắt xì!" Cố Giai Mính ngẩng đầu hắt hơi một cái rõ to: "Ôi trời, có phải có ai đang lén chửi tôi sau lưng không?"
Mặc tổng ném xấp tài liệu trên tay xuống, vừa ngồi đối diện Cố Giai Mính đang xem kịch bản ở cửa sổ vừa ngoắc tay gọi: "Không ai chửi đâu, là người ta đang giục em... giục em kết hôn."
Cố Giai Mính vênh mặt uốn éo: "Anh lại đây đi!"
[Tự nhiên mắc cỡ, ai thèm ôm anh chứ!]
Sau vụ cầu hôn ồn ào trước đó, fan cứ mừng húm suốt mấy ngày liền. Sau đó thì ngày nào cũng mong ngóng, trông chờ hai người chính thức cưới nhau. Nhưng do Cố Giai Mính bận công việc suốt, lịch trình kín mít, trước đó còn phải quay chương trình "Cùng bảo bối đi du lịch" nên không có thời gian.
Fan nào cũng thông cảm: [Thôi được rồi, hai người bận, quay xong rồi cưới, chúng tôi muốn ăn cẩu lương cơ!]
Nhưng mà giờ thì chương trình quay xong cả rồi, các người còn chưa chịu kết hôn, rốt cuộc muốn thế nào hả? Hội fan lập tức biến thành đoàn quân hối cưới hối sinh! Không chỉ hối kết hôn mà còn giục... đẻ! Muốn có bé thứ hai! Phải đáng yêu như Mặc Trạch Dương!
Muốn hai người đáp ứng chính sách sinh thêm của nhà nước, sinh hai, sinh ba, sinh tám, sinh mười cũng không sao, vì các người nuôi nổi! Hiện tại quốc gia đang khuyến khích sinh sản, làm nghệ sĩ như Cố Giai Mính phải làm gương chứ!
Với chuyện này, Cố Giai Mính thấy phiền hết biết, đến mức không dám mở Weibo luôn!
[Vấn đề là con nít không phải nuôi bằng khẩu hiệu, mà là tui thật sự phải... đẻ đó trời!]
Tuy không rõ mình bằng cách nào tách ra được khỏi thân thể người kia, nhưng có một điều Cố Giai Mính chắc chắn – nếu từ cơ thể cậu chui ra ngoài, thì đó là cậu sinh!
Còn đám fan kia nữa, trước đây rõ ràng còn tuyên bố: nếu dám yêu đương, bọn họ sẽ hóa thân thành bao cát đấm nát công ty, nóng nảy chẳng khác gì sao Hỏa lao thẳng vào Trái Đất, suýt nữa đòi thổi bay trụ sở. Thế mà giờ thì sao? Ngược lại lại giục cưới, giục sinh con! [Con người đúng là loài biến đổi nhanh khủng khiếp!]
Việc cưới xin không phải là không muốn làm, nhưng thời gian gần đây thật sự quá gấp, công việc thì chất đống, không có thời gian là một chuyện. Còn lý do thứ hai chính là – người và yêu muốn kết hôn thì phải làm đơn đăng ký. Cố Giai Mính đã dùng thân phận yêu để nộp hồ sơ lên Cục Quản lý Yêu, nhưng để được duyệt thì ít nhất phải chờ ba tháng.
Không phải là họ cố tình kéo dài đâu, mà là muốn cho yêu có thêm thời gian suy nghĩ kỹ, vì dù sao loài giống nhau còn đỡ, chứ khác giống thì tuổi thọ cũng khác nhau.
Nếu hai yêu tinh cưới nhau thì dễ hơn nhiều, chỉ cần nộp đơn là có giấy chứng nhận ngay.
Vì chuyện hôn nhân với một yêu, các cơ quan chức năng cũng đã tới tìm Mặc tổng điều tra rồi. Bắt anh điền một cái biểu mẫu, hỏi đủ điều: "Anh có chắc biết thân phận thật của Cố Giai Mính không?", "Dù biết cậu ấy là yêu, anh vẫn muốn cưới chứ?"
Với cái kiểu làm việc dây dưa này, Mặc tổng thật muốn ném quả cầu sét cho nổ tung luôn.
Thấy Cố Giai Mính đang vì chuyện này mà giở trò nhõng nhẽo, Mặc tổng đành đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu, ngồi xuống, vòng tay ôm eo cậu rồi mỉm cười nói: "Biết vậy thì lúc trước anh nên đi đăng ký làm yêu tinh cho xong."
Cố Giai Mính bật cười: "Anh đừng đùa, đến lúc người ta bắt anh biến nguyên hình cho xem, anh tính biến thành cái gì? Mua trước hai cái tai hồ ly đội lên hả?"
Mặc tổng nói rất nghiêm túc: "Anh sẽ đăng ký làm... người thành tinh. Người cũng là một giống loài trong thế giới động vật mà. Tại sao tất cả loài khác đều được thành tinh, chỉ riêng người lại không được?"
Câu hỏi này làm Cố Giai Mính nghẹn họng, nghĩ hồi lâu mới rặn ra được một câu: "... Cưng à, anh có tư tưởng thiệt táo bạo đó." Cậu đưa tay giữ lấy mặt Mặc Uẩn Tề, hôn nhẹ lên trán một cái rồi cổ vũ: "Vậy thì đi đăng ký làm người tinh đi, để coi người ta có cho anh qua cửa không!"
Mặc tổng vốn chỉ định trêu đùa một chút, không ngờ tiểu hồ ly này lại tin thật, khiến hắn cười đến không dứt, vừa ôm vừa hôn cậu khắp mặt: "Đồ ngốc đáng yêu, sao em lại đáng yêu thế này! Còn dễ dỗ hơn cả Trạch Dương!"
Cố Giai Mính tức giận giơ tay đập hắn, hai tay như hai cái móng vuốt bé xíu vung tới vung lui, y như tiểu thú cào nhẹ vào ngực người ta – đúng kiểu "quyền quyền đánh ngực anh nè!"
Đúng lúc này, thư ký Vương bước vào: "Mặc tổng, ngài cần..."
Thấy tình hình trong phòng như vậy, thư ký Vương lập tức quay ngoắt lui lại, nhanh tay đóng sầm cửa lại, mặt mày đơ cứng [Có ai cứu tôi không?]. Trong lòng thầm rên: Mặc tổng sao cứ quên đóng cửa kỹ thế không biết? Dù gì cũng là văn phòng làm việc, chú ý chút hình tượng giúp tôi nhờ, làm thư ký cũng khổ lắm chứ bộ!
Cố Giai Mính tức tối trừng Mặc Uẩn Tề một cái: "Thấy chưa, đều tại anh làm loạn, mới khiến người ta hiểu lầm."
Mặc tổng cong khóe miệng, mặt vô tội: "Không phải em kêu anh lại đây sao?"
Cố Giai Mính chỉ ngay cái tay đang đặt trên eo mình: "Ai là người chạm trước hả?!"
Mặc tổng xoa xoa bụng cậu: "Chuyện nhỏ thôi mà."
Cố Giai Mính: "......"
Cãi không lại người ta, Cố tiểu yêu quyết định lên Weibo dạo một vòng, kết quả bị đội quân giục cưới giục sinh bắn cho tan nát, tức thì u sầu ra mặt: "Sao họ đều biết Trạch Dương là do em sinh vậy? Có phải họ phát hiện ra em không phải người rồi không?!"
Mặc tổng: "...... Em nghĩ hơi xa rồi đấy."
[Trẻ con đào tạo từ bệnh viện, người ta cũng gọi là sinh ra mà!]
Cố Giai Mính thở dài sầu não: "Lúc mình đi hưởng tuần trăng mật vừa đúng có thời gian, định rủ thằng nhóc lão nhị tới trông Trạch Dương."
Mặc tổng nghiêm túc đáp: "Một đứa thì hơi thiếu, ít nhất phải có hai!"
Cố Giai Mính: (▼皿▼#) [Làm quá rồi đó nha!]
Mặc tổng lúc này rõ ràng rất có hứng thú với chuyện cưới hỏi, công việc chẳng màng nhắc tới nữa: "Em định tổ chức ở đâu? Hay là làm hai nơi luôn?"
Cố Giai Mính lườm một cái khinh thường: "Anh có bị gì không đấy? Bên anh người đông thì làm lễ bên đó đi, chờ khi nào rảnh rồi quay lại bên em, mời bạn bè ăn một bữa cơm là được."
Mặc tổng hỏi tiếp: "Vậy mình bao giờ quay lại?"
Cố tiểu yêu đáp tỉnh queo: "Lúc nào rảnh thì về, phim《Yêu hoàng》sắp bấm máy rồi, gần đây chắc không rảnh đâu. Càng bị giục em lại càng không muốn cưới nữa, cho tức chơi!"
[Một cái hồ ly lười còn có máu phản nghịch!]
Mặc tổng nghe xong thì bật cười, như thể bỗng hiểu ra điều gì: "Vậy thì kệ, cứ để họ rối lên, chứ không lại rảnh rỗi sinh nông nổi, lôi kéo mục tiêu mới!"
Cố Giai Mính: "Hắc hắc hắc!" [Đùa fans cũng vui phết á!]
———
Chẳng mấy chốc, chuyện Mặc Trạch Dương làm gương mặt đại diện cũng được xác nhận. Cố Giai Mính dắt nhóc đi học lồng tiếng, có việc làm rồi thì không ở nhà lăn xăn chọc Mặc tổng nữa, tâm trạng sung sướng vô cùng ~