Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 96-2



Bùi Bằng vội vàng chạy lại cười hì hì hoà giải: "Được rồi được rồi, nghỉ chút đã, tìm lại cảm xúc đi, ai cũng mệt rồi mà."

Vương đạo trừng mắt: "Ai làm đạo diễn? Tôi hay cậu?"

Bùi Bằng vẫn tươi cười: "Ngài là đạo diễn, em là lính quèn. Lính quèn muốn xin miếng nước uống, mong đại đạo diễn cho chút thời gian nghỉ."

Vương đạo bị làm trò như vậy cũng đành thở dài: "Nghỉ một lát đi."

Thật ra ngay từ lúc chuẩn bị quay, ông đã biết để Bạch Vũ vào vai này sớm như vậy là một thử thách không nhỏ. Nhưng ông vẫn thấy thằng nhóc này thông minh, tưởng nó có thể sớm vượt qua, đến lúc đó diễn xuất sẽ lên tầm mới. Có điều, có lẽ vì ông kỳ vọng cao quá, nên mới dễ nổi nóng như vậy.

Bạch Vũ rưng rưng chạy đến tìm Cố Giai Mính: "Mính ca, giờ phải làm sao đây?"

Cố Giai Mính: "......"

[Cảm giác như mình đang trông trẻ vậy.]

Cậu uống một ngụm nước, đưa tay vén đám tóc rối bạc trắng ra sau, chỉ tay xuống đất trước mặt mình: "Ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn tôi."

Bạch Vũ không hỏi tại sao, lập tức ngồi xổm xuống, làm y như lời, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Giai Mính.

"Đầu tiên, em phải nhớ kỹ thân phận của mình, điều này phải luôn ghi khắc trong đầu. Chỉ cần quay phim là không được quên: em là cấp dưới của tôi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tôi như vậy, cả đời chỉ có thể ngồi dưới chân tôi, vĩnh viễn không thể ngang hàng với tôi, hiểu chưa?"Cố Giai Mính cúi đầu, ánh mắt khóa chặt vào mắt Bạch Vũ, mang theo khí thế áp đảo của người ở vị trí trên, từng lời từng chữ đều như tạo áp lực lên người kia.

Bạch Vũ mắt sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Hiểu rồi!"

Lam Sâm đứng bên cạnh mặt lạnh như tiền, [Vị trí dưới chân chủ nhân đó, chỉ có thể là của tôi! Đồ chuột không biết xấu hổ!]

Cố Giai Mính: "......"

"Hư đốn!" Cố Giai Mính giận quá, đập một phát lên đầu Bạch Vũ: "Lo mà nhập vai trước đi! Hiểu cái gì chứ!"

[Một đứa nhóc ngốc nghếch! Một cái bình giấm sống!]

Cố Giai Mính cảm thấy mình mới là người khổ nhất ở đây, bị kẹt giữa hai tên này, đúng là bị coi thường quá mức!

Bị gõ một cái, Bạch Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không còn mộng mơ cái kiểu "thần tượng của tôi đang nhìn tôi nữa", hít một hơi sâu rồi nhắm mắt lại, cố gắng nhập vai.

Cố Giai Mính lại cúi xuống, lần nữa giao ánh mắt với Bạch Vũ. Ánh mắt hai người chạm nhau, lần này ánh mắt Bạch Vũ đã sâu hơn. Cố Giai Mính khẽ nâng cằm Bạch Vũ lên, sát lại gần, ghé vào tai cậu ta nói nhỏ: "Vẫn chưa đủ, ánh mắt của em vẫn chưa đủ tối. Em muốn giam tôi ở bên mình, nhưng lại không dám để tôi biết tình cảm của em. Ham muốn chiếm hữu đó, chỉ có thể bộc phát trong một khoảnh khắc ngắn, khi tôi không chú ý, khoảnh khắc đó mới là lúc em diễn hay nhất."

"Đúng rồi, giờ khá hơn rồi. Em không thích tôi gần gũi với người khác, ai thích tôi, em đều muốn loại bỏ hết."

Thấy ánh mắt Bạch Vũ dần tối lại, Cố Giai Mính đứng dậy, khóe miệng cong lên. [Đúng là một con chuột lanh lợi, cuối cùng cũng tìm được cảm xúc rồi. Trước giờ cậu ta vẫn không nắm được, là vì sống trong môi trường quá ấm áp, tâm hồn còn sạch sẽ, chẳng có bóng tối gì để bám vào cả.]

Cố Giai Mính chỉ tay vào ngực Bạch Vũ, nhấn nhấn vị trí trái tim, nhắc nhở: "Nhớ lấy cảm giác tim đập lúc này. Khi tôi đến gần, em phải nhớ cảm giác đó."

Bạch Vũ cúi đầu, nhìn đôi giày của Cố Giai Mính, trầm tư mấy phút rồi bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt tối lại: "Anh là thần tượng của em, ai dám tới gần anh, em sẽ xử hết!"

"Phụt!" Cố Giai Mính bị ánh mắt đó dọa hết hồn, phun nguyên một ngụm nước dâu, đỏ lòm như máu: "Khụ khụ khụ......"

Bạch Vũ hoảng loạn vội vàng đứng bật dậy, đập lưng cho cậu: "Mính ca anh không sao chứ? Em chỉ tìm một lý do để dễ nhập vai thôi! Em không thật sự muốn giết người đâu!"

Cố Giai Mính vừa buồn cười vừa tức, đá cậu một cái vào cẳng chân: "Hư đốn! Dọa anh hết hồn!"

Ánh mắt Lam Sâm càng thêm u ám. [Cái đồ chuột khốn! Nhân lúc này mà tỏ lòng trung thành, muốn giành chủ nhân với mình? Giận đến mức phải cho nó mọc thêm cái đuôi xấu xí!]

Bị Cố Giai Mính dạy dỗ một trận, đến khi quay lại phim, Bạch Vũ liền vào trạng thái ngay lập tức. Diễn xuất tiến bộ đến mức khiến người ta bất ngờ. Nhất là những cảnh cậu ta âm thầm nhìn Cố Giai Mính từ phía sau lưng, ánh mắt cứ như thật sự muốn... ăn thịt người, khiến Cố tiểu hồ ly nổi da gà liên tục.

[Đứa nhỏ này đúng là có năng khiếu diễn xuất, hay là thật sự có tiềm năng... hắc hóa?]

Đạo diễn Vương vui ra mặt, đến lúc ăn cơm còn gắp cho Bạch Vũ thêm hai cái đùi gà!

Cố Giai Mính ấm ức nhìn chằm chằm: [Ủa còn tôi thì sao? Công lao là tôi mà? Đùi gà của tôi đâu?]

Bạch Vũ vui vẻ đưa một cái đùi gà cho Cố Giai Mính: "Mính ca ăn đi! Phải hiếu thảo với thần tượng!"

Còn mình thì ngồi đó cười hí hí ~ [vui quá trời!]

Không chịu thua, Lam Sâm cũng lặng lẽ đưa cái đùi gà của mình cho Cố Giai Mính, chẳng nói một lời, chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, bên trái là cậu, bên phải là Bạch Vũ, cả ba cùng ăn cơm.

[Không chủ động thì chủ nhân bị người ta giành mất luôn á! Tiểu hoa lan không chịu nổi nữa rồi! Muốn đánh chuột luôn cũng không chừng!]

Cố Giai Mính: "......"

[Sao tự nhiên cảm thấy mấy cái đùi gà này... có mùi ba ba? Giống kiểu cả hai đứa nó coi mình là bậc trưởng bối, rồi đua nhau nịnh?]

Cố Giai Mính khách khí đưa tay xoa đầu Lam Sâm, xoa xong lại xoa đầu tiểu chuột: "Hai đứa ngoan lắm ~"

Lam Sâm mở to mắt kinh ngạc, [Chủ nhân... xoa đầu mình? Có phải là cho phép ở lại bên cạnh không? Là mình có thể tiếp tục làm... thú cưng duy nhất của chủ nhân?]

Sáng hôm sau, Cố Giai Mính nhận được một chậu hoa lan!

Là trợ lý của Lam Sâm đích thân mang tới, chậu hoa chính là cái chậu đồ cổ Cố Giai Mính từng tặng Lam Sâm. Nhìn hoa lan trong đó... Cố Giai Mính giật giật khóe miệng, cuối cùng đặt luôn chậu hoa vào phòng thay đồ của Bạch Vũ: "Nếu cậu thích Bạch Vũ như vậy, thì tôi giúp một tay, không cần cảm ơn."

Lá hoa lan run run, Lam Sâm rụt cả cành lại, chẳng dám chạm vào Cố Giai Mính nữa, uể oải rút xuống.

[Tôi không thích Bạch Vũ! Không hề có thích luôn!]

_____

Cố Giai Mính về tới nhà vẫn còn say mê buôn chuyện về "chuyện tình" giữa Bạch Vũ và Lam Sâm: "Giữa trưa lúc Bạch Vũ bưng chậu hoa lan ra phơi nắng, thiệt sự coi chậu đó như cây cảnh bình thường, còn tưới nước đàng hoàng, hỏi cả đoàn phim coi của ai, không ai nhận thì ôm về luôn, ôm như ôm báu vật vậy đó!" Cậu vừa nói vừa vui vẻ nằm nhoài lên lưng Mặc Uẩn Tề, hôn nhẹ lên tai anh: "Chuyện đó làm thảo nhỏ kia sợ hết hồn, lá còn run lên bần bật!"

Mặc Uẩn Tề bật cười, không biết là thấy buồn cười hay thấy đáng thương. Nhưng mà, Mặc tổng thì chắc chắn sẽ không đi nhắc nhở Cố Giai Mính!

Cố Giai Mính quấn cổ anh một lúc, lại nghĩ ra chuyện quan trọng: "Anh nói coi, em có mọc thêm cái đuôi thứ mười một không?"

Mặc Uẩn Tề nghiêm túc đưa tay xuống sờ từng cái đuôi sau lưng cậu: "Chắc là không đâu."

Cố Giai Mính la oai oái: "Đừng có chắc kiểu đó nha! Nếu em mọc thêm một cái đuôi, em có còn là hồ ly không? Lỡ đâu biến giống loài rồi sao? Chuyện này lớn à nha!"

Mặc Uẩn Tề hơi ngạc nhiên: "Tự nhiên sao em lại nghĩ tới chuyện đó?"

Cố Giai Mính gác cằm suy nghĩ: "Em cảm thấy cơ thể mình dạo này có gì đó kỳ kỳ, rất lạ, nói không rõ. Nhưng hình như không phải chuyện xấu, dạo này niềm tin của fan mạnh quá trời, linh khí em hấp thụ cũng nhiều hơn, cảm giác trong người rất khác lạ."

Mặc Uẩn Tề bật cười không dứt, tay vẫn xoa mông người yêu: "Không sao hết, dù em có biến thành giống loài gì, anh vẫn yêu em."

Cố Giai Mính bực mình kéo tai anh: "Rõ ràng em là người biến loài, mà anh vẫn đòi đẻ con với em!"

Mặc Uẩn Tề gật đầu tỉnh queo: "Đúng rồi."

Cố tiểu yêu tức tối: "Cái đầu anh toàn nghĩ tới chuyện sinh con với thú hai chân!"

Mặc tổng vẻ mặt vô tội: ▼_▼

[Cao tay của đàn ông là khi vợ giận thì giả ngu.]

Mặc Uẩn Tề nhẹ nhàng đáp: "Em nói gì vậy, anh không hiểu."

Cố Giai Mính cười sặc, gằn giọng: "Để em cắn anh hai phát là hiểu liền!"

Đoàn phim quay chụp càng lúc càng trơn tru, Lam Sâm cũng thỉnh thoảng chạy tới đoàn, chỉ cần Bạch Vũ vừa tìm Cố Giai Mính là hắn lại mặt dày mò tới, ngồi xổm dưới chân Cố Giai Mính, mặc kệ người khác nhìn thế nào, mặt lạnh như tảng băng.

Bình thường thì dưới chân Cố Giai Mính sẽ có một trái một phải hai cái "môn thần", ai muốn nói chuyện với cậu cũng phải cách qua hai người đó. Ban đầu Cố Giai Mính còn định đá bay bọn họ, sau thì thành quen. Trẻ con mà, đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, cậu là người lớn, phải bao dung một chút ╮(‵▽′)╭

Hôm nay cảnh quay hơi ít, Cố Giai Mính liền nán lại nhà lâu thêm một chút, sáng dậy tự mình gọi Mặc Trạch Dương rời giường, nhìn nhóc mặc đồ, rửa mặt. Cả nhà ba người ăn sáng xong thì hai vợ chồng cùng đưa con đi nhà trẻ.

Nhìn tiểu nhóc đeo cặp nhỏ, vui vẻ vẫy tay chào hai người: "Ba ba, nhớ tới đón con nha!"

Cố Giai Mính giơ tay vẫy vẫy, ý bảo nhóc cứ yên tâm, hôm nay chắc chắn không trễ.

Chờ nhóc vào hẳn trong khu lớp học, Mặc Uẩn Tề mở cửa xe, quay sang nói: "Lên xe đi, hôm nay anh đưa em tới đoàn."

Cố Giai Mính nhớ tới cảnh quay hôm nay, bất giác thấy hơi hụt hơi: "Anh đưa em làm gì chứ, tự em đi nhanh hơn mà?"

Mặc tổng nheo mắt, nghiêm túc nói: "Lâu rồi không thấy em đóng phim, hôm nay anh cũng muốn ghé thăm đoàn. Sáng nay anh rảnh."

Cố Giai Mính càng nghe càng lo, ánh mắt bắt đầu dao động: "Anh không phải còn phải đi làm sao? Anh xem công ty nhiều việc như vậy, em hôm nay cũng không quay gì quan trọng lắm đâu, anh cứ đi làm đi."

Tóm lại là, bình thường thì chê Mặc tổng càng ngày càng lười, nhưng hôm nay Cố tiểu yêu thật sự không muốn bị thăm đoàn!

Mặc tổng nhướng mày đầy nghi ngờ: "Sao vậy? Hôm nay có cảnh gì anh không được xem à?"

Cố Giai Mính nuốt nước miếng: "Không, không phải. Chỉ là, cái cảnh đó... rớt xuống nước. Ừm, cả hai đều rớt xuống nước."

Mặc tổng cười cười, giấu đi cảm xúc trong mắt, hỏi nhẹ nhàng: "Sau đó thì sao?"

Cố Giai Mính nhỏ giọng: "Sau đó thì... bò lên. Hai người cùng nhau bò lên." Cậu buông tay, cố làm ra vẻ vô tội. Hôm nay nước vẫn còn hơi lạnh, nên tổ tiết mục mới tính quay muộn chút. Hôm qua đạo diễn Vương đã nói sơ tình tiết: cả hai bị thương rơi xuống hồ sâu, rồi cùng nhau... ôm lên, rất mập mờ. Rồi còn cái cảnh trong sơn cốc, hồ ly nhéo mặt đại tiên giả bộ đứng đắn nhưng thật ra không đàng hoàng gì hết, bị trêu đến đỏ mặt, diễn xong là xong.

Mà nếu Mặc Uẩn Tề có mặt, cậu còn dám diễn gì nữa? Đừng nói nhéo người khác, giơ tay còn không dám giơ!

Lúc Cố Giai Mính còn đang nghĩ làm sao đánh lạc hướng Mặc tổng thì không ngờ Mặc Uẩn Tề lại thật sự gật đầu: "Vậy được rồi, anh đi công ty trước."

Cố Giai Mính mắt sáng rỡ, cuối cùng cũng thở phào, vẫy tay chào rồi chạy biến!

Mặc tổng cười dịu dàng, hôn lên trán Cố Giai Mính một cái rồi mới rời đi.

Cố Giai Mính vỗ ngực thở phào: lần này yên tâm thật rồi!

Đến 10 giờ sáng, tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong xuôi, Cố Giai Mính và Bùi Bằng đã hóa trang xong, tạo hình đầy đủ, đang đứng trên một cái bục cao. Chỉ cần họ nhảy xuống khỏi bục là hậu kỳ có thể ghép thành cảnh nhảy khỏi vách núi.

Sau khi nhảy xong, màn hình sẽ chuyển sang cảnh cả hai rơi xuống hồ sâu. Cảnh quay phải thể hiện họ bị thương nặng, không còn giữ được hình dạng người!

Đạo diễn Vương dùng loa hét lên: "Cố Giai Mính, biểu cảm yếu đi chút! Đừng ra dáng hùng hổ nữa! Cảnh này là bị đánh hộc máu chứ không phải đại yêu chém trời!"

Cố Giai Mính trợn trắng mắt: [Oan nghiệt gì đây trời!]

Đặng Hưng vào vai Ma Tôn xông tới, vỗ một phát vào vai Cố Giai Mính. Cố Giai Mính thuận thế ngã xuống, Bùi Bằng trong vai tiên quân cũng lập tức nhào theo như bị hút hồn.

[Cảnh này... mập mờ thật không đỡ nổi!]

Đạo diễn lại quay thêm hai cảnh nữa, bắt Cố Giai Mính phải cười đầy ẩn ý, ánh mắt lấp lánh trêu chọc, phải cho ra cái cảm giác: biết đối phương có tình cảm nhưng vẫn cứ thích chọc tức người ta, khiến người kia động lòng mà không dám thừa nhận.

Quay xong ánh mắt, cả đoàn chuyển ra ngoài, chuẩn bị cảnh nhảy xuống hồ.

Thật ra chỉ là một cái hồ nhỏ, đủ để hai người nhảy xuống là được.

Cố Giai Mính ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay khá đẹp, trời nắng, ấm áp. Nhưng vẫn còn hơi lạnh để nhảy xuống hồ, cậu thì không sao, chỉ không biết Bùi Bằng có chịu nổi không. Hy vọng hôm nay cơm hộp có thêm cái đùi gà.

Cậu ngồi xổm bên hồ, thử nước xem ấm chưa, đang chuẩn bị tinh thần thì Giả Xuyên thì thầm bên tai: "Mính ca! Mặc tổng tới!"

Cố Giai Mính ngẩng đầu giật mình: (⊙o⊙) Gì cơ?!

Chỉ thấy Mặc tổng mặc tây trang chỉnh tề, tay xách hộp cơm, từ xa sải bước đi tới giữa đám người, mắt không hề nhìn ai khác, chỉ nhìn đúng một người là Cố Giai Mính.

Dưới ánh mắt mọi người, Mặc tổng khí chất ngút trời, thẳng tiến đến cạnh cậu.

[Mặc tổng thăm đoàn mà cũng khí thế như đánh chiếm nguyên tổ phim!]

Cố Giai Mính muốn khóc: [Sao lại đến đúng lúc quay cảnh ôm eo đùa giỡn thế này chứ?! Lão Mặc nhà tôi mà thấy thì bùng nổ mất thôi!!]