Sáng sớm hôm sau, Ngụy Thanh đã đến phủ Thừa tướng gõ cửa muốn tạ tội với ta.
Buồn cười thay hắn còn vác theo cây gậy gai.
Khiến cổng nhà ta dân chúng vây xem đông nghịt.
Phụ thân ta đón hắn vào, ta vẫn chưa nói với phụ thân những chuyện phiền lòng này.
Sợ người lo lắng, phụ thân còn tưởng ta đang làm nũng, liền gọi ta ra.
Ta vốn không muốn gặp hắn.
Nhưng không thể làm gì khác vì phụ thân nói Ngụy Thanh mang theo món hạt dẻ rang đường ngon nhất ở phía Tây thành mà ta yêu thích nhất.
Ta kéo Tiểu Cúc định bụng xem trò cười của Ngụy Thanh.
Mà xem trò cười này tuyệt đối là vì hạt dẻ.
Đến tiền sảnh, ta thấy Ngụy Thanh ủ rũ cụp mặt.
Cây gậy gai đã làm lưng hắn chảy máu, phụ thân ta nháy mắt ra hiệu hỏi nhỏ ta, Ngụy Thanh đã đắc tội gì với ta.
Ta nhất thời không nói nên lời.
Ngụy Thanh ở phía dưới vụng về xin lỗi ta, rồi chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cây trâm gỗ.
"Tướng quân đây là…?"
Ta nghiêng đầu, không biết Ngụy Thanh tặng ta một cành cây khô làm gì.
Ngụy Thanh tức thì đỏ mặt, nói lắp bắp:
"Cái… cái này… là… là cây trâm gỗ ta đã khắc tối qua… coi như là… là… là… là tạ tội với Nguyễn tiểu thư."
Ta nhìn bộ dạng hắn "phụt" một tiếng bật cười.
Nhưng ta không quên cảnh hắn và Mộc Uyển Thất hợp sức lừa ta, liền nghiêm mặt nói:
"Tướng quân tặng ta trâm cài, Mộc quân sư sẽ không giận sao?
Mộc quân sư sẽ không ghen sao?
Mộc quân sư sẽ không đánh ta sao?"
Ngụy Thanh vội vàng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nguyễn tiểu thư người hiểu lầm rồi, ta chưa từng khắc trâm cho Thất Thất.
Thất Thất từ nhỏ đã là cô nhi, là ta nhặt về từ đống nạn dân, nàng ấy rất có mưu lược, ta mới phá cách đề bạt nàng làm quân sư.
Chung sống nhiều năm, ta chỉ xem nàng như muội muội ruột thịt mà thôi."
Ta lạnh lùng nhìn cây trâm, không nhận.
Ta tinh mắt thấy trên cổ hắn đeo một sợi dây mảnh rất quen thuộc.
Ta mạnh bạo ghé sát vào, kéo sợi dây đó ra, ngón tay vô ý chạm nhẹ qua cổ hắn.
Ta nhìn thấy đó chính là bình an phù ta đã vứt xuống đất trước đó.
Ngụy Thanh lập tức đỏ bừng như con tôm luộc.
Nhìn bộ dạng hắn, những lời khó nghe ta định nói đến miệng lại không thốt ra được.
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Hắn "ta, ta, ta, ta" mãi nửa ngày, vẫn không nói được câu tiếp theo.
Ngay sau đó, Mộc Uyển Thất bước vào, bẩm báo Ngụy Thanh nên xuất chinh rồi.
Không khí nhẹ nhõm biến mất, sắc mặt Ngụy Thanh lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói:
"Ta nên đi rồi, còn mong Nguyễn tiểu thư tha thứ cho ta, có thể nhận lấy cây trâm này."
Thì ra không biết từ lúc nào đã đến ngày hắn xuất chinh.
Ta mím chặt môi, dù Ngụy Thanh trong tình cảm là một kẻ tệ bạc.
Nhưng việc hắn xông pha trận mạc bảo vệ quốc gia vẫn khiến ta rất kính phục.
Mộc Uyển Thất mặt mày tái mét nhìn cây trâm gỗ.
Ta ngay lập tức nảy sinh một bụng ý xấu, giả vờ lau đi giọt nước mắt không tồn tại, nói:
"Trâm cài do chàng tự tay khắc ta xin nhận, Ngụy Thanh, chàng phải bình an trở về."
Hắn trịnh trọng gật đầu, rồi nhìn ta thật sâu một cái rồi rời đi.
Mộc Uyển Thất đi theo phía sau hắn, không biết đã lén lút nghe trộm ngoài cửa bao lâu, nàng ta hằn học liếc ta một cái.
Ta làm khẩu hình cho nàng ta,
"Chỉ có vậy thôi sao?"