Thế là phu quân lại ở làng nhà mẹ đẻ ta, mua thêm cho ta bốn mẫu đất.
Vừa hay nhà kia có đứa con bị bệnh, chẳng còn cách nào, đành bán đất lấy tiền chữa.
Chàng áy náy nói với ta:
“Hiện giờ ta cũng hơi túng thiếu, chủ yếu phải giữ lại tiền lộ phí, ăn ở khi đi thi. Đợi sang năm khá giả hơn, ta sẽ mua thêm đất cho nàng.”
Ta cảm động, khẽ đ.ấ.m vào vai chàng:
“Chàng đúng là tốt lắm rồi, còn nói mấy lời này làm gì. Chàng chịu để ta thử là ta đã mừng rồi. Ta còn sợ chẳng làm nên trò trống gì, uổng mất tiền và kỳ vọng của chàng nữa cơ.”
Chàng nắm tay ta:
“Cách này chắc sẽ có tác dụng. Với lại, có nhiều đất thì cũng chẳng lo, có thể trồng thêm thứ khác, hoặc cho thuê. Đất ở làng nàng, nhạc phụ và các cữu cữu cũng có thể giúp trông coi.”
Phụ mẫu và huynh tẩu ta đều rất vui. Vì ta trồng ruộng, nên sẽ thường xuyên được về nhà.
38
Xuân Hạnh chẳng hiểu:
“Tỷ làm gì mà còn đi làm đồng? Gả vào trấn không phải là để hưởng phúc sao?”
Ta nói: “Ban đầu ta cũng định hưởng phúc chứ, nhi tử lớn như thế, ta còn phải làm gì nữa.”
Ta liếc nhìn Dương Thụ đang ở xa xa, bất lực nói:
“Nhưng mà muội nhìn cái tên nhi tử chẳng ra gì của ta xem, ngày nào cũng cãi nhau với thê tử, ta không bị hắn làm tức c.h.ế.t đã là may rồi!”
Vừa nói ta vừa đ.ấ.m đấm vào cái lưng lạnh của mình, làm ra vẻ phong sương lắm.
Dương Thụ tức khí đi lại:
“Đừng mở miệng đóng miệng là nhi tử của ngươi! Ta không phải con ngươi! Ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta!”
Ta hừ một tiếng:
“Ngươi ra ngoài mà hỏi, ai chẳng nói ngươi là con ta! Đúng là đồ bất hiếu!”
Ta ghé sát vào hai phu thê hắn, hạ giọng:
“Nếu ta ra ngoài nói ngươi là đứa con bất hiếu, thì ngay cả khoa cử ngươi cũng không được thi đâu.”
Rồi ta lại cười tủm tỉm:
“Hừ, nhưng nể mặt phụ thân ngươi, ta không chấp!”
Nói xong, ta hất tóc bỏ đi.
39
Việc lật đất, phụ thân và hai ca ca ta đã lo xong. Nhà có bò, cũng có lừa.
Chỉ là hạt giống dưa hấu khó mua.
Phu quân bận ôn bài, nên hạt giống là do phụ thân, đại ca và ta cùng nhau đi phủ thành mua.
May mà chỉ một ngày đường xe ngựa là tới.
Ngày thứ hai mua đủ đồ, sáng sớm ngày thứ ba đã xuất phát về nhà.
Tiếp đó là theo cách trong sách cổ, ươm mầm, trồng cây.
Để trồng dưa hấu, phụ thân ta lại dựng một cái nhà nhỏ bên cạnh nhà, để đầy cây giống dưa hấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người trong làng hỏi, chúng ta đều nói là trồng cho nhà Dương phu tử. Mà đúng là thế thật.
Phụ thân ta còn nhường thêm hai mẫu ruộng để trồng dưa.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta theo phụ thân và các ca ca làm việc hăng say.
Trước kia, ta cũng làm ruộng, thấy rất cực khổ.
Giờ ngày nào cũng làm, lại chẳng thấy khổ.
Bận quá thì ta ở luôn trong phòng cũ của mình, họ vẫn để dành cho ta.
Ta cảm thấy mình gả đi hay chưa cũng chẳng khác là bao, trong lòng vẫn bình thản và vui như thế.
Thậm chí vì có phu quân, ta thấy đời càng ngọt ngào, thú vị hơn.
Chàng chăm chỉ dạy học, ôn bài, kiếm tiền nuôi cả nhà, hướng tới tương lai.
Ta cũng chăm chỉ trồng ruộng.
Nếu dưa hấu bán được tiền, theo giá mà phụ thân ta mua lần trước, thì chúng ta sẽ kiếm được một khoản kha khá!
Ta cứ thế mà mơ giấc mộng đẹp.
40
Ngày tháng cứ thế trôi đi, đâu ra đấy.
Ta và Xuân Hạnh đều có thai.
Xuân Hạnh có thai thì tính càng dữ hơn, ngày nào cũng cãi nhau với Dương Thụ, khóc lóc suốt.
Phu quân ta thật sự không chịu nổi, liền lấy roi tre quất cho Dương Thụ một trận, bắt hắn không được cãi nhau với Xuân Hạnh nữa.
Từ đó Dương Thụ mới không dám đánh lại hay chửi lại.
Ta thì ngồi bên ăn hạt dưa xem trò vui.
Màn đánh Dương Thụ này, là ta bày kế cho phu quân đấy.
Đại ca, nhị ca ta mà làm nhà gà chó không yên như vậy thì sớm đã bị đánh rồi.
Phu quân đúng là phụ thân hiền lành!
Nhưng như thế, ta cũng yên tâm hơn về đứa con sắp sinh.
Dưa hấu ngoài ruộng bắt đầu ra hoa, chúng ta thụ phấn cho hoa.
Ta không cúi được lâu, nên chỉ đứng bên trông.
Cả phụ mẫu, các huynh tẩu, cháu trai cháu gái đều ra làm.
Đến khi dưa to, bán được, thì ta đã mang thai sáu tháng.
41
Quan hệ của Xuân Hạnh và Dương Thụ lúc tốt lúc xấu.
Nhưng nàng và ta thì ngày càng thân.
Nhà chỉ có hai nữ nhân, cùng chuẩn bị quần áo cho đứa bé, chuyện trò hợp ý lắm.
Ban đầu nàng cho rằng ta trồng dưa là tự chuốc khổ vào thân. Sau lại thấy việc ta trồng dưa cũng hay, ít nhất là có cớ thường xuyên về nhà mẹ đẻ.