Sau Khi Bị Hủy Hôn, Ta Trở Thành Kế Mẫu Của Tra Nam

Chương 13



Mẫu thân và đại tẩu ở huyện chăm mấy đứa cháu trai.

 

Nhị ca và nhị tẩu ở quê chăm lũ trẻ trong nhà.

 

Họ thay phiên nhau.

 

Mỗi ngày ta vẫn vá vá khâu khâu, tính từng ngày chờ phu quân về.

 

Nhưng chưa đợi chàng về, ta đã sinh trước.

 

Sinh con thật đau muốn c.h.ế.t, lúc sinh ta thề sau này sẽ không sinh nữa.

 

Không ngờ ta lại sinh đôi.

 

Hơn nữa còn là long phụng.

 

50

 

Xuân Hạnh sinh sau ta một tháng, là một nhi tử.

 

Không lâu sau khi nàng sinh, Dương phu tử và Dương Thụ cũng trở về.

 

Phụ thân và đại ca ta còn chở về nhiều vải vóc.

 

Nhưng toàn là vải bị hỏng màu nhuộm.

 

Phu quân đỗ Cử nhân, tuy thứ hạng không cao nhưng dù sao cũng đỗ.

 

Dương Thụ thì trượt.

 

Hắn buồn bã lắm.

 

Xuân Hạnh làm mẫu thân rồi, cũng không còn nóng tính như trước, ta tưởng nàng sẽ châm chọc vài câu, ai ngờ họ lại không cãi nhau, hôm sau nhìn còn thân thiết hơn trước.

 

Ta hỏi, Xuân Hạnh nói nàng đã an ủi hắn, giờ chỉ cầu con khỏe mạnh lớn lên là được, dù sao bên nhà phụ thân nàng vẫn còn chỗ dựa.

 

Phu quân rất vui, ôm hai đứa con không rời tay.

 

Chàng như cây già nở hoa, trông trẻ lại hẳn.

 

Quả nhiên người gặp chuyện vui thì tinh thần phấn chấn.

 

Nhưng chẳng bao lâu chàng lại phải lên kinh thành ôn thi tiếp.

 

51

 

Nghe con nói, phu quân nhìn hai đứa nhỏ rồi bảo:

 

“Ta nghĩ thôi chưa vào kinh, đợi lần sau đi. Ở nhà ta cũng có thể chăm con, chuyện này ta có kinh nghiệm rồi, Dương Thụ cũng là ta tự tay nuôi lớn. Với lại, Dương Thụ thi trượt, ta sợ hắn trong lòng không dễ chịu, đợi hắn lần sau cùng đi cũng được.”

 

Ta không đồng ý:

 

“Thiếp thấy chàng nên đi thi. Chăm con thì mẫu thân thiếp với tẩu tẩu sẽ giúp, hơn nữa thiếp một mình cũng lo được, mấy đứa cháu trai cháu gái trong nhà đứa nào thiếp chẳng từng trông nom.”

 

“Chỉ khi chàng đỗ đạt, cả nhà mình mới có thể theo chàng mà sống khá lên, không cần chờ tới chờ lui lãng phí thời gian. Dương Thụ có một phụ thân làm quan vẫn hơn có phụ thân chỉ là thầy đồ.”

 

Phu quân ngẩn người, nhìn chằm chằm hai đứa con.

 

Ta lại nói:

 

“Thiếp cũng mong con mình sau này thân phận được tôn quý hơn. Tất nhiên, nếu chàng không đỗ thì cũng chẳng sao, dù sao nhà mình bây giờ cũng sống sung túc, lại có quan huyện làm thông gia.”

 

Cuối cùng, Dương phu tử vẫn quyết định vào kinh.

 

Chàng đi vào lúc gió thu hiu hắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đại ca ta theo chàng, vừa hộ tống vừa giúp lo liệu công việc.

 

52

 

Dương Thụ tiếp tục đi học ở thư viện, so với trước chăm chỉ hơn hẳn.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Số vải phụ thân ta chở về lần trước khá nhiều, chúng ta bắt đầu cắt may quần áo. 

 

Chỗ nào nhuộm hỏng thì ta thêu hoa che lại. 

 

Ta vốn có tay nghề thêu giỏi, là lúc nhỏ phụ mẫu gửi ta vào xưởng thêu học được.

 

Mẫu thân và đại tẩu may áo, ta với nhị tẩu thêu hoa.

 

Lần này may cho bốn đứa cháu trai mỗi đứa một bộ mới, ta hứng lên liền thêu lên áo chúng mấy quả trứng, lại may thêm bộ khác thêu mèo con ch.ó con.

 

Kiểu này thêu đơn giản hơn hoa văn nhưng nhìn lại mới mẻ hơn nhiều.

 

Không ngờ việc làm vu vơ ấy lại mang về cho nhà ta một khoản lớn.

 

Bạn đọc sách của một đứa cháu thấy thích cũng muốn có áo giống vậy. 

 

Hắn là bảo bối trong nhà, người lớn cái gì cũng chiều, thế là đến nhà ta mua liền hai bộ.

 

Sau đó hắn theo người nhà lên phủ ăn tiệc cưới, bị một thương nhân để ý đến áo, thế là người đó lại tìm tới đặt hàng.

 

Chúng ta bàn bạc giá cả, nhận tiền cọc rồi bắt tay vào may áo trẻ con.

 

Trên áo ít thêu hoa lá mà thêu nhiều con vật trẻ con thích, hoặc dao, tên, mũi giáo…

 

Lại kiếm được một khoản nữa.

 

53

 

Có vốn trong tay, nhị ca bảo muốn làm chút buôn bán.

 

Thế là nhà ta mua một gian cửa hiệu, chuyên bán quần áo may sẵn.

 

Ta nhận ra mình còn có chút thiên phú về may mặc, mỗi lần làm áo ta đều sửa đổi đôi chút, nghĩ xem ai mặc, họ muốn hoa văn thế nào, mặc lúc nào thì tiện, có nên may thêm túi…

 

Kết quả bán rất chạy.

 

Dân trấn ta nhìn chung khá giả, nên chúng ta cũng kiếm được kha khá.

 

Những ngày phu quân vắng nhà, ta sống rất bận rộn và đầy đủ.

 

Đôi khi ta cũng nhớ chàng.

 

Buổi tối ôm hai đứa con ngủ, lại nghĩ đến cảnh có chàng ở bên cùng ta đùa con.

 

Nhưng bây giờ mẫu thân ngủ chung với ta, giúp ta chăm con, cũng thấy yên tâm.

 

Dương phu tử đi suốt một năm.

 

Đợi đến khi hai đứa nhỏ biết đi, chàng mới ngồi xe ngựa trở về.

 

Lần này chàng lại đỗ, dù thứ hạng vẫn không cao, được bổ làm tri huyện.

 

54

 

Dương Thụ năm nay trưởng thành hơn nhiều.

 

Trong nhà, hắn trở thành trụ cột, chăm thê nhi, lo cho các em nhỏ, hiếu thảo với kế mẫu là ta.