Ta chân thành nói:
“Dương Thụ không hiểu cái tốt của ta, sau này chưa chắc đã thật lòng với ta, nhưng ta biết ngài hiểu cái tốt của ta, và sẽ thật lòng đối xử với ta. Ngài nói sẽ áp chế Dương Thụ để hắn đối xử tốt với ta, vậy tại sao ta phải vòng vo? Ngài trực tiếp thật lòng với ta, bỏ qua Dương Thụ làm người trung gian, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ta nói tiếp:
“Phụ mẫu ta bán trái cây, không bán cho người thu mua trong làng, vì họ cũng chở lên trên trấn. Chúng ta bán thẳng ở trấn, mọi người đều vui. Ta thấy cưới gả cũng vậy thôi, bớt người trung gian kiếm chênh lệch.”
11
“Ta sao xứng với cô nương?”
Ông ngượng ngùng nói:
“Ta chỉ là một lão già chẳng có gì hay ho.”
“Nếu ngài thấy mình không xứng, vậy hãy đối xử thật tốt với ta, coi ta như tiên nữ mà thương, xem như bù đắp cho ta vậy.”
Ông ấp úng, không nói nên lời.
Ta nhét cặp lót đầu gối vào tay ông, nói:
“Ta chờ ngài đến nói với phụ mẫu ta là muốn cưới ta.”
Ông nhìn ta, hỏi:
“Cô nương không thích Dương Thụ nữa sao?”
“Ta chẳng thích hắn! Hắn lại bảo ta tự nói với phụ mẫu chuyện từ hôn. Nếu ta nói, phụ mẫu chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t ta.”
Ông mím môi:
“Cô nương đừng nói, chuyện này… thôi, cứ để ta nói.”
Lông mày ông nhíu lại, rõ ràng không dễ giải quyết.
Ta vui vẻ hỏi:
“Ngài đồng ý cưới ta rồi sao?”
Ông ngại ngùng nói:
“Nếu cô nương thật sự muốn lấy ta, sau này ta sẽ đối xử tốt với cô nương. Dương Thụ đã lớn, cũng không thể khiến cô nương chịu uất ức được.”
Ta xua tay:
“Sao mà uất ức chứ, ta còn chờ hắn hiếu thảo với kế mẫu này đây.”
Bàn bạc xong với Dương phu tử, ta bước ra khỏi sân nhà họ với tâm trạng nhẹ nhàng.
Đi hết con hẻm, ta thấy Dương Thụ đang nói chuyện với một cô nương.
Hắn nói: “Nàng yên tâm, ta sao lại thích một nữ tử nhà quê chứ, ta nhất định sẽ để phụ thân đồng ý từ hôn.”
Hắn quay đầu thấy ta, rõ ràng giật mình, trên mặt thoáng qua vẻ áy náy.
Ta trừng hắn một cái: đợi ta làm kế mẫu của ngươi rồi xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!
Ta hừ một tiếng, xoay người, ngẩng cao đầu bước đi.
12
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương phu tử làm việc cũng rất nhanh, ngay hôm sau đã mang theo vài xấp vải, mỡ heo, bánh, kẹo đến nhà ta.
Ông ấy ngồi nói chuyện với phụ mẫu ta suốt nửa ngày.
Ta thì ở bên ngoài, ôm mấy xấp vải cắt may quần áo.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta định may cho hai tẩu tẩu mỗi người một bộ, còn phải may cho ta một bộ nữa.
Thỉnh thoảng ta nghe phụ thân ta quát lớn mắng là “đồ súc sinh”, thỉnh thoảng lại đập bàn cái “rầm”.
Rồi phụ thân ta bất ngờ giật mạnh cửa, quát to:
“Đừng cản ta, ta phải đánh c.h.ế.t cái đồ súc sinh này!”
Ta hoảng quá, ôm chặt mấy xấp vải nép vào góc tường.
Chuyện không liên quan đến ta, mong đừng đánh ta.
Mẫu thân ta ngăn lại.
Rồi họ lại tiếp tục nói chuyện.
Bộ dạng ta dè dặt bị đại tẩu nhìn thấy, nàng ngạc nhiên hỏi:
“Muội muội, sao vậy? Sợ đến mức này à?”
Ta cười gượng:
“Không sao, không sao, chỉ là ta sợ phụ thân đánh người thôi.”
Phụ thân tuy chưa bao giờ đánh ta, nhưng đại ca của ta từng bị đánh,“g.i.ế.t gà dọa khỉ”, ta chính là con khỉ đó.
Nhị tẩu bưng quần áo mới giặt vào, nói:
“Ta gả về đây ba năm rồi, đây là lần đầu thấy phụ thân tức giận như vậy.”
Ta cảm giác chuyện này chắc chẳng suôn sẻ gì.
13
Quả nhiên, chuyện không hề suôn sẻ.
Dương phu tử bị phụ thân ta dùng chổi đuổi thẳng ra khỏi nhà.
Cả lễ vật mang theo cũng bị ném hết ra ngoài.
Nhìn đống bánh vương vãi dưới đất, ta âm thầm tiếc nuối.
Mấy đứa cháu nhỏ nhà ta thì nhìn mà chảy nước miếng, nhưng thấy tổ phụ giận dữ thế, chẳng đứa nào dám nhặt lên ăn.
Ta lập tức trốn vào phòng.
Giấu ngay xấp vải hôm qua lại.
Phụ thân ta tính khí nóng nảy thế này, chắc chắn sẽ bắt ta đem vứt nó đi.
Quả nhiên, ta vừa giấu xong, còn đang chột dạ, thì phụ thân đã cầm gậy xông vào.
Ta hoảng quá, ép sát lưng vào tường, run rẩy gọi:
“Phụ thân…”