Nhưng ta lại cảm nhận được từ trong đó một tia thân thiết, không khỏi âm thầm nghĩ: Di nương quả nhiên không gạt ta, Sơn Đông quả thật là nơi có phong tục lễ nghi.
Xem ra, trước tầng lớp luân lý “tam cữu lão gia” này, nam nhân hung dữ, tà ác như Dương Trĩ lại trở nên ngoan ngoãn.
Trong lòng ta không khỏi vui mừng.
Tuy Dương Trĩ đã cho ta ở lại nhưng trong lòng ta hiểu rõ bản thân không được những người đồng hành khác được chào đón.
Lương thực chỉ có bấy nhiêu, nước cũng chỉ có bấy nhiêu, nhiều thêm một kẻ vô dụng đến chia phần, ai mà muốn.
Muốn thật sự ở lại, nhất định phải có ích.
Nhưng ta có ích lợi gì?
Ta vắt óc suy nghĩ, lại nghĩ không ra, chỉ có thể…
Kết quả, ngày hôm sau ta đã gặp được bước ngoặt.
Dưới ánh mặt trời chói chang, người ta càng thêm khát nước, kèm theo đó là cảm giác choáng váng, hoa mắt.
Dương Trĩ bảo mọi người chia thành bốn nhóm, đi tìm nguồn nước theo bốn hướng.
Còn lại hai tên lính ở lại, trông coi hành lý.
Dương Trĩ chỉ vào ta: “Ngươi cũng ở lại.”
“Ta cũng muốn đi.” Ta lên tiếng, nhưng không ai để ý.
Ta cắn răng đi theo sau nhóm của Dương Trĩ.
Đi được một lúc lâu, Dương Trĩ đen mặt quay đầu nhìn ta.
Có người hung dữ nói: “Gánh nặng!”
Có người kéo Dương Trĩ đi: “Huynh cứ mặc kệ nàng ta, đến lúc đó ngất xỉu vừa hay để nàng ta tự sinh tự diệt.”
Ta coi những lời này như gió thoảng bên tai, rẽ sang một hướng khác tiếp tục đi về phía trước.
Dương Trĩ gọi với theo: “Ngươi muốn đi đâu?”
Ta chỉ vào cồn cát cao ngất phía xa, ý là muốn đến đó tìm nước.
Mấy người khác liếc mắt nhìn, đều cười nhạo ta chắc là kẻ ngốc.