Vân Thanh híp mắt, cầm lấy ly rượu nhưng không uống.
“Đúng rồi.” Tống Từ vỗ vai cô, cười nói: “Hai người cứ nói chuyện vui vẻ nhé, tôi đi vệ sinh một lát.”
Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Tống Từ lập tức biến mất. Cô ta lạnh mặt, đi vào một góc khuất và gọi điện thoại.
“Thuốc của anh có thật sự hiệu nghiệm không?”
Giọng nói của cô ta đầy ác ý, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm.
“Tất nhiên rồi.” Một giọng đàn ông đáp lại từ đầu dây bên kia. “Dù có là một người phụ nữ đoan trang cũng sẽ hóa thành dâm phụ. Cứ yên tâm đi.
“Nhưng cô phải cẩn thận đấy. Nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ không dễ chịu đâu.”
Tống Từ bực bội phẩy tay, dứt khoát cúp máy.
Bị phát hiện thì sao chứ?
Vân Triết sẽ không bảo vệ một người phụ nữ từng bị Hoắc Xuyên vứt bỏ, rồi lại bị lão già Triệu làm nhục đâu.
Tốt nhất là nhân cơ hội này đá bay Vân Thanh ra khỏi nhà họ Vân luôn.
Tống Từ nghiến răng, trong lòng đắc ý nghĩ ngợi.
Nhưng mà…
Hoắc Xuyên thật sự sẽ không bảo vệ Vân Thanh chứ?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô ta, nhưng cô ta nhanh chóng gạt đi. Chỉ là một người vợ cũ thôi mà. Đường đường là Hoắc tổng tài, anh ta thiếu gì phụ nữ?
Nghĩ đến đây, Tống Từ hài lòng xoay người rời đi, không hề hay biết rằng, cách đó không xa, có một đôi mắt sâu thẳm đang âm thầm quan sát cô ta.
---
Trong phòng riêng.
Giám đốc Triệu liên tục giục Vân Thanh uống rượu, nhưng cô vẫn không hề d.a.o động.
Gã đảo mắt, đổi giọng: “Giám đốc Vân, chỉ cần cô buông tay khỏi miếng đất của Gia Nguyên, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Gã giơ bàn tay mập mạp lên: “Chỉ cần cô đồng ý, năm triệu sẽ là của cô.”
Vân Thanh khẽ cười.
Cô liếc nhìn chiếc máy ghi âm trong túi, rồi nhẹ giọng nói: “Giám đốc Tống còn được chia phần béo bở hơn tôi nữa, đúng không?”
Sắc mặt Giám đốc Triệu lập tức cứng đờ.
“Cô đã biết rồi, sao còn làm khó tôi?”
“Với nhan sắc này, nếu cô theo tôi, chắc chắn còn có lợi hơn cả Tống Từ đấy…”
Vừa nói, gã vừa đặt ly rượu xuống, dịch sát lại gần Vân Thanh.
Vân Thanh nheo mắt, cũng hơi nghiêng người về phía gã. Giám đốc Triệu mừng rỡ, vươn tay định ôm eo cô.
Nhưng ngay khi gã vừa hành động, Vân Thanh lập tức rút lui. Gã vồ hụt.
Đắm chìm trong dục vọng, gã không nhận ra rằng ly rượu trên bàn đã bị tráo đổi một cách bí mật.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, ánh mắt Vân Thanh lạnh đi, nhưng nụ cười vẫn đầy mê hoặc: “Tống Từ nói đúng. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”
Sắc mặt giám đốc Triệu đanh lại: “Cô nói cái gì?”
Vân Thanh nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu có nói ai đâu. Sao ông căng thẳng vậy, giám đốc Triệu?”
“Mẹ kiếp! Con đàn bà này đúng là không biết xấu hổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bị Vân Thanh trêu đùa hết lần này đến lần khác, cơn giận của Giám đốc Triệu bùng lên. Gã giơ tay lên, định tát cô một cái.
Ánh mắt Vân Thanh lập tức thay đổi. Cô chuẩn bị giơ tay đỡ đòn thì…
Rầm!
Cánh cửa phòng riêng bị đạp mạnh bật tung.
Team Hạt Tiêu
Một bóng dáng quen thuộc cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của Vân Thanh.
Hoắc Xuyên đã đến!
Giây tiếp theo, Hoắc Xuyên lạnh lùng vung chân, đá thẳng vào giám đốc Triệu.
Gã béo như một con ch.ó chết, lăn lông lốc xuống đất.
Hoắc Xuyên sải bước đi vào. Khuôn mặt vốn dĩ luôn lạnh lùng, nay lại tràn ngập vẻ lo lắng.