Vân Triết ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Được thôi."
Anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu Vân Thanh, động tác vừa dịu dàng vừa đầy yêu thương.
Lực của anh vừa đủ, không làm rối mái tóc của Vân Thanh.
Vân Triết không nói thêm gì nữa, vì anh tin tưởng vào năng lực của Vân Thanh.
Anh tin rằng cô có thể phân biệt rõ ràng giữa công việc và tình cảm cá nhân, rằng cô sẽ đặt công việc lên hàng đầu và đưa tập đoàn Vân thị lên một tầm cao mới.
Nếu Hoắc Xuyên không hiểu được điều đó...
Ánh mắt Vân Triết hơi nheo lại, khóe mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nếu Hoắc Xuyên không thể phân biệt rạch ròi, vậy thì anh cũng không ngại tự mình dạy cho hắn một bài học.
—
Không xa đó, Hoắc Xuyên dõi theo từng cử chỉ của hai người, ánh mắt lạnh như băng.
“Tôi còn đang thắc mắc từ bao giờ nhà họ Vân lại có một phó tổng trẻ trung và xinh đẹp như vậy. Hóa ra là vì Vân Triết.”
Vương Phương đứng sau lưng Hoắc Xuyên bỗng dưng hiểu ra vấn đề.
Nhận thấy thái độ khác lạ của Hoắc Xuyên, ông ta thở dài một hơi, rồi cười đầy ẩn ý:
“Haiz, cháu trai à, ta giúp cháu thêm một lần cuối cùng vậy!”
—
Vương Phương tiến lên giữa sảnh tiệc, cầm micro và hào hứng tuyên bố:
“Thưa quý vị, cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc mừng sinh nhật con trai tôi!”
Ngay lập tức, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng.
“Hôm nay, nhà họ Vương có niềm vui nhân đôi. Ngoài bữa tiệc này, còn một tin vui khác, đó là tập đoàn Greenland đã tìm được hai đối tác cho dự án của mình!”
“Hãy dành một tràng pháo tay cho Vân Thanh của tập đoàn Vân thị và Hoắc Xuyên của tập đoàn Hoắc thị!”
—
Hai nhân vật chính - Vân Thanh và Hoắc Xuyên - đều sững sờ.
Nhưng bây giờ, họ đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ hội trường. Nếu không bước lên chào hỏi Vương Phương, sau này sao có thể hợp tác làm ăn?
Vân Thanh nở nụ cười lịch thiệp nhưng xa cách. Nhân lúc không ai chú ý, cô lén trừng mắt nhìn Hoắc Xuyên một cái.
Hoắc Xuyên bất đắc dĩ, nhưng lần này thực sự không phải là kế hoạch của hắn.
—
Vân Thanh và Hoắc Xuyên đứng hai bên Vương Phương, cả hai không thèm liếc nhìn đối phương, bầu không khí cứng nhắc và gượng gạo.
Vương Phương thản nhiên nói vài lời xã giao, khách mời cũng lịch sự vỗ tay. Sau đó, ông ta vung tay tuyên bố:
“Tôi chính thức khai mạc buổi dạ vũ!”
—
Cái gì?!
Vân Thanh ngỡ ngàng.
Chưa kịp phản ứng, tất cả đèn chiếu trong hội trường đều tập trung vào cô và Hoắc Xuyên.
Tiếng đàn du dương vang lên, đẩy cô một lần nữa vào sàn nhảy.
Hoắc Xuyên cũng đau đầu không kém. Nhưng trong tình huống này, hắn không thể để cô khó xử được, đúng không?
Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên chợt khựng lại.
Trước đây, hắn chưa từng quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của Vân Thanh.
Khóe môi hắn cong lên đầy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn vươn tay về phía Vân Thanh, thái độ nhã nhặn như một quý ông:
"Mời Vân phó tổng."
Cách xưng hô “Vân phó tổng” đã đặt Vân Thanh vào vị thế đối tác chứ không còn là một người phụ nữ bị vứt bỏ nữa.
Vân Thanh hừ lạnh. Hoắc Xuyên biết mình đang làm gì.
Ngón tay cô khẽ đặt lên lòng bàn tay hắn, khiến tim Hoắc Xuyên rung lên một nhịp.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vân Thanh và người chồng cũ bắt đầu khiêu vũ.
“Lần này…anh làm khá lắm.”
“Vân Triết đã dạy em bao nhiêu?”
Hoắc Xuyên đột nhiên hỏi mà không suy nghĩ.
Từ những bước nhảy trước đó đến bản kế hoạch hôm nay, sự thay đổi của Vân Thanh khiến hắn không nói nên lời.
Vương Phương đã cho hắn xem bản đề xuất của tập đoàn Vân thị, phải công nhận rằng nó vô cùng xuất sắc.
Nếu không, ông ta đã không để nhà họ Vân tham gia.
Dù gì, đây vốn là một dự án hợp tác giữa tập đoàn Greenland và Hoắc thị.
Nói chính xác hơn, không phải nhà họ Hoắc cướp đi cơ hội của nhà họ Vân, mà là nhà họ Vân đã giành lấy từ tay nhà họ Hoắc.
Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên không nhịn được mà bật cười.
—
“Anh nghĩ trong mắt tôi, tôi chỉ là một cô gái nhỏ phải dựa vào đàn ông sao? Nực cười.”
“Hơn nữa, tôi thế nào cũng không tới lượt anh bình luận.”
Vân Thanh lạnh giọng, như một con nhím được vũ trang đầy đủ.
"Anh tốt nhất nên ngoan ngoãn."
Cô đe dọa.
Hoắc Xuyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước, nhưng bàn tay hắn lại rất thành thật, chỉ đặt nhẹ lên eo cô mà không làm gì quá đáng.
Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm. Với cô, điệu nhảy này chỉ là một giao dịch thương mại thuần túy.
Nhưng Hoắc Xuyên thì khác.
Hương thơm nhẹ nhàng cùng cảm giác mềm mại mơ hồ trong vòng tay hắn khiến tim hắn đập lỡ một nhịp.
Lúc này hắn mới kinh ngạc nhận ra, suốt ba năm hôn nhân, đây là lần đầu tiên hắn có tiếp xúc gần gũi với Vân Thanh như vậy.
Ngay cả vào ngày cưới, hắn cũng chưa từng khiêu vũ với cô.
Một cảm giác mất mát thoáng hiện trong lòng.
Hoắc Xuyên lắc đầu, muốn xua đi cảm xúc hỗn loạn này, nhưng hắn lại siết chặt eo cô, kéo cô sát vào người mình hơn.
"Hoắc Xuyên, anh muốn c.h.ế.t à?!"
Vân Thanh giận dữ trừng mắt. Ánh mắt đầy căm ghét của cô như một nhát d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim Hoắc Xuyên.
Cô thực sự ghét hắn đến vậy sao?
Lòng Hoắc Xuyên trĩu nặng.
Đúng lúc này, bài nhạc kết thúc.
Theo truyền thống, các cặp đôi sẽ trao nhau một nụ hôn vào khoảnh khắc này.