Vân Thanh thậm chí không thèm ngẩng đầu lên. Cô chẳng buồn để ý đến Hoắc Xuyên mà còn chuẩn bị rời đi.
"Chiếc nhẫn ngọc đó…thực sự là sinh mệnh của ông nội. Nếu em chỉ muốn trả thù họ thì em đã thành công trong việc làm náo loạn nhà họ Hoắc rồi. Khi nào em bình tĩnh lại, mong em hãy cân nhắc trả lại chiếc nhẫn cho ông. Em có thể đưa ra điều kiện của mình."
Hoắc Xuyên lại lên tiếng, giọng nói có phần mất tự tin.
Nếu không phải vì ông nội liên tục gọi điện thúc giục, hắn cũng không đủ can đảm đến gặp Vân Thanh.
Nghe hắn nói xong, khóe môi Vân Thanh cong lên thành một nụ cười chế nhạo.
Nhà họ Hoắc quả nhiên đặt toàn bộ hy vọng vào chiếc nhẫn này.
Hoắc lão gia không lấy được, giờ Hoắc Xuyên còn dám đến tận nơi để đòi.
Hắn vẫn còn nghĩ rằng cô xem hắn như bảo vật như trước sao?
Nhưng…cô có thể tùy ý đưa ra điều kiện?
Vân Thanh không kìm được mà nghĩ ra một điều kiện thú vị.
"Được thôi, nếu anh thực sự muốn chiếc nhẫn này, vậy chúng ta hãy đặt ra vài điều kiện." Vân Thanh kéo dài giọng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
"Em cứ nói đi." Hoắc Xuyên dường như thấy được hy vọng.
Vân Thanh liếc mắt nhìn Vương Phương. Vương Phương lập tức hiểu ý, mỉm cười áy náy rồi nói: "Tôi ra ngoài đây, để hai người nói chuyện riêng."
Vương Phương là người thông minh. Vân Thanh rất thích những người biết điều như ông ta.
Chu Triển cũng tinh ý rời khỏi phòng theo.
Chỉ còn lại Vân Thanh và Hoắc Xuyên trong phòng riêng. Lần trước họ ở chung một phòng thế này…
Đột nhiên, Hoắc Xuyên cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật xa lạ.
Rõ ràng là vợ cũ đã ở bên hắn suốt ba năm, nhưng đến giờ Hoắc Xuyên mới nhận ra rằng hắn chưa từng thực sự hiểu cô.
Nghĩ lại, trong suốt ba năm qua, hắn thực sự dành nhiều thời gian cho Bạch Đình yếu đuối hơn là với Vân Thanh.
"Anh có thể đồng ý tất cả điều kiện của tôi chứ?" Vân Thanh rót một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc ly. Ánh mắt cô dừng lại trên người Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên gật đầu. "Chỉ cần em trả lại chiếc nhẫn ngọc cho ông nội."
"Được thôi, vậy thì...trong mấy năm qua, tôi đã hiến bao nhiêu m.á.u cho Bạch Đình? Bảo cô ta trả lại hết số m.á.u đó cho tôi đi."
Giọng điệu của Vân Thanh có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lời nói của cô khiến Hoắc Xuyên chấn động. "Em nói gì?"
"Máu của tôi rất quý giá. Hồi đó, tôi thích anh đến mức ngu ngốc nên mới làm cái chuyện điên rồ như vậy, hiến m.á.u cho một kẻ không quan trọng. Bây giờ, tôi chỉ muốn lấy lại số m.á.u đó thôi. Dù sao vẫn còn rất nhiều người khác đang cần m.á.u để cứu mạng." Vân Thanh thản nhiên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạch Đình thực ra không hề bị bệnh. Chỉ vì muốn giành được sự thương hại của Hoắc Xuyên, cô ta đã nhiều lần giả vờ ốm yếu, thậm chí còn yêu cầu truyền máu. Vậy nên, bắt cô ta trả lại số m.á.u ấy cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Dù sao thì Bạch Đình cũng sắp quay lại, và Vân Thanh không muốn để cô ta trở về một cách yên ổn như vậy.
Cô sẽ tính toán lại từng món nợ trong quá khứ.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Hoắc Xuyên, Vân Thanh đứng dậy và rời đi. “Anh cứ suy nghĩ đi rồi trả lời tôi sau.”
Cô cũng không biết Hoắc Xuyên muốn chiếc nhẫn này hay muốn Bạch Đình hơn. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy thú vị rồi.
Hoắc Xuyên nhìn theo bóng lưng của Vân Thanh, ánh mắt phức tạp.
Hắn không ngờ Vân Thanh lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Hoắc Xuyên cầm điện thoại lên và gọi cho trợ lý của mình, Lí Nghị.
“Đi điều tra xem Vân Thanh đã truyền bao nhiêu m.á.u cho Bạch Đình.”
Lí Nghị sững người trong giây lát rồi lập tức đi làm.
Chẳng bao lâu sau, Hoắc Xuyên nhận được câu trả lời.
“Cô Vân đã truyền tổng cộng 18.000ml m.á.u cho cô Bạch Đình, tương đương với lượng m.á.u của bốn người trưởng thành…”
Hoắc Xuyên bàng hoàng, bàn tay cầm điện thoại run lên không ngừng.
“Chủ tịch Hoắc?” Lí Nghị không nghe thấy phản hồi trong một lúc lâu, bèn lên tiếng thăm dò.
Mãi sau Hoắc Xuyên mới hoàn hồn. “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, Hoắc Xuyên vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vân Thanh…thực sự đã hiến nhiều m.á.u như vậy cho Bạch Đình sao?!
Không trách được, mỗi lần hắn tình cờ nhìn thấy cô, khuôn mặt cô lúc nào cũng tái nhợt.
Tất cả những điều này…đều là do hắn gây ra.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ hắn.
Team Hạt Tiêu
Hắn hiểu tại sao Vân Thanh lại đưa ra yêu cầu đó, nhưng hắn không thể nào đáp ứng được.
Năm đó, Trần Xương đã đỡ một viên đạn chí mạng thay hắn, trước khi chết, anh ta đã giao phó Bạch Đình cho hắn.
Hắn đã hứa với Trần Xương rằng sẽ chăm sóc Bạch Đình thật tốt, để cô ta có thể sống yên ổn.
Hắn đã làm được…nhưng cái giá phải trả lại là sinh mệnh của Vân Thanh.
Bây giờ, đối mặt với điều kiện của Vân Thanh, Hoắc Xuyên cau mày, nhất thời không biết phải làm sao.