Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 51



Chẳng bao lâu, Vân Thanh và Vân Kỳ đã đến bãi đỗ xe ngầm của siêu thị.

 

Vừa rời khỏi phố, Vân Kỳ trông chẳng khác nào một xác ướp bị quấn kín mít.

 

Anh đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm.

 

Vân Thanh chỉ hy vọng không ai nhận ra anh trong bộ dạng này.

 

“Mẹ ơi, sao Vân Kỳ lại như thế?” Vân Tiểu Ngũ tò mò nhìn anh rồi hỏi.

 

“Bởi vì chú là ngôi sao lớn.” Vân Thanh ôm Vân Tiểu Ngũ trong tay, chuẩn bị xuống xe. “Không được nói chuyện bên ngoài.”

 

Sau khi được nhắc nhở thêm lần nữa, Vân Tiểu Ngũ ngoan ngoãn gật đầu.

 

Từ xa nhìn lại, Vân Tiểu Ngũ đang cuộn tròn trong vòng tay Vân Thanh trông hệt như một chú chó bình thường. Đôi mắt đen láy như viên đá obsidian, lấp lánh ánh sáng.

 

Vân Kỳ đi bên cạnh Vân Thanh, hai người vừa trò chuyện vừa cười nói, bước về phía lối vào siêu thị.

 

Ngay lúc này, một giọng nói phức tạp vang lên: “Vân Thanh.”

 

Vân Thanh rất quen thuộc với giọng nói này, tim cô khẽ khựng lại.

 

Trước khi cô kịp quay đầu, Vân Kỳ đã tức giận xoay người lại, trừng mắt nhìn Hoắc Xuyên – người vừa bước xuống từ chiếc Bentley cách đó không xa, rồi mắng: “Cậu còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Tiểu Thanh sao?”

 

Tiểu Thanh?

 

Hoắc Xuyên nhíu mày - hắn chưa từng gọi cô thân mật như vậy.

 

Vân Thanh chẳng buồn để tâm đến Hoắc Xuyên. Cô chỉ lười biếng liếc qua anh một cái.

 

Khoan đã.

 

Ánh mắt kia…là ghen tị sao?

 

“Ba ơi!!”

 

Vốn dĩ, Vân Thanh không định để ý đến hắn. Cô chỉ muốn quay người rời đi, nhưng ai ngờ Vân Tiểu Ngũ trong lòng cô lại nhảy phốc ra, lao thẳng về phía Hoắc Xuyên.

 

Ba ơi?

 

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

 

Không! Rõ ràng cô đã dặn nó không được nói bậy bạ ở bên ngoài cơ mà!

 

Vân Thanh trừng mắt nhìn Vân Tiểu Ngũ. Nó đã leo lên chân Hoắc Xuyên từ lúc nào, mà hắn lại còn bế nó lên với vẻ mặt dịu dàng nữa chứ.

 

Quả nhiên, con ch.ó này đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ!

 

“Vân Tiểu Ngũ!”

 

Giọng Vân Thanh cao hơn vài quãng.

 

Con chó phản bội này!

 

Nó dám đầu quân cho địch!

 

“Mẹ ơi, lâu rồi con không gặp ba mà.”

 

Vân Tiểu Ngũ ấm ức nhìn Vân Thanh, nói.

 

Lâu rồi không gặp?

 

Cái gì thế này?

 

“Sao nó lại ở cùng em?” Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh, nhưng ánh mắt lại không khỏi lướt qua Vân Kỳ đứng bên cạnh cô.

 

Hai người này…vẫn còn qua lại với nhau?

 

Còn cùng nhau đi siêu thị nữa?

 

Họ thực sự ở bên nhau sao?

 

Trong đầu Hoắc Xuyên lúc này rối như tơ vò.

 

“Ba ơi, con thích mẹ nên con đã nhờ Tần Tần đưa con cho mẹ. Giờ con đang ở nhà mẹ.”

 

Vân Tiểu Ngũ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Hoắc Xuyên, cả người hơi nghiêng sang một bên.

 

Trên trán Vân Thanh lập tức xuất hiện ba vạch đen.

 

“Vân Tiểu Ngũ, mẹ đi đây. Nếu con muốn đi với anh ta, vậy thì cứ ở lại với anh ta đi.”

 

Giọng nói của Vân Thanh mang theo chút đe dọa, rồi cô quay người bước đi.

 

“Mẹ ơi!”

 

Team Hạt Tiêu

Vân Tiểu Ngũ nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay Hoắc Xuyên, chạy về phía Vân Thanh. Nó không quên quay đầu lại xin lỗi: “Con xin lỗi. Con rất thích mẹ, con muốn đi với mẹ.”

 

Ít nhất thì nhóc con này cũng còn chút lương tâm.

 

Vân Thanh mỉm cười, vẫn ôm lấy Vân Tiểu Ngũ.

 

Vân Kỳ lạnh lùng liếc Hoắc Xuyên. “Tổng giám đốc Hoắc, ngay cả một con ch.ó cũng không cần cậu nhỉ… À không, vẫn còn một con cẩu nào đó coi anh như bảo bối đấy. Anh nên quay về chơi với nó đi, đừng làm phiền bọn tôi nữa.”

 

Nói xong, Vân Kỳ rời đi cùng Vân Thanh, còn cố ý khoác vai cô.

 

Hành động này thật thân mật!

 

Sắc mặt Hoắc Xuyên vô cùng khó coi.

 

Anh đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời của Vân Kỳ - con “cẩu” kia chính là Bạch Đình.

 

Một luồng khí lạnh bao trùm bãi đỗ xe ngầm, ánh mắt Hoắc Xuyên bừng lên ngọn lửa giận dữ.

 

Chỉ đến lúc này, anh mới nhận ra mình có thể tức giận đến mức nào khi nhìn thấy Vân Thanh thân thiết với người đàn ông khác.

 

Cũng chính lúc này, anh mới đột nhiên hiểu được cảm giác trước đây của Vân Thanh.

 

Nhưng nghĩ lại, anh có tư cách gì để trách cô đây?

 

Cô đã tự do rồi, anh chẳng còn quyền gì để quản cô nữa.

 

Nhưng…anh không cam tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

---

 

“Vân Thanh, vừa rồi anh diễn có tốt không?”

 

Sau khi rời khỏi Hoắc Xuyên, Vân Kỳ không nhịn được mà khoe công lao.

 

Vân Thanh bật cười, khen ngợi: “Anh à, miệng anh vẫn độc như ngày nào.”

 

“Ba đã làm gì sai sao? Sao mọi người lại có vẻ rất ghét ba?”

 

Vân Tiểu Ngũ bỗng nhiên lên tiếng, khiến Vân Thanh giật mình đến mức vội vàng đưa tay bịt miệng nó lại.

 

"Sau này đừng gọi anh ta là ba nữa." Vân Thanh cảnh cáo.

 

"Đúng rồi đấy! Vân Tiểu Ngũ, đừng có mà giúp người ngoài! Hắn là tên khốn nạn, làm toàn chuyện xấu xa!" Vân Kỳ đe dọa Vân Tiểu Ngũ.

 

Miệng Vân Tiểu Ngũ bị bịt lại, hơn nữa xung quanh đã có đông người, nên nó không thể sủa loạn lên được.

 

Làm sao một người đàn ông đẹp trai như vậy lại là kẻ xấu cơ chứ?

 

Dù vậy, chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Vân Thanh.

 

Buổi tối, Vân Kỳ nấu một bàn đầy món ngon. Có Vân Tiểu Ngũ làm bạn, cuộc sống của cô dường như vui vẻ hơn trước rất nhiều.

 

---

 

Sáng hôm sau, Vân Thanh để Vân Tiểu Ngũ ở nhà chơi với Vân Kỳ rồi đến công ty sớm.

 

Vừa vào văn phòng, cô liền gọi cho Tần Nhạc.

 

“Alo? Vân phó tổng, có việc gì cần tôi giúp sao?”

 

Vừa nghe giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Tần Nhạc, Vân Thanh không nhịn được mà nhớ lại vẻ mặt băng giá của cô.

 

"Sau này cứ gọi tôi là Vân Vân đi."

 

Vân Thanh rất có cảm tình với Tần Nhạc, không muốn giữ khoảng cách quá xa.

 

"Tôi gọi là vì muốn hỏi… Vân Tiểu Ngũ, chú chó nhỏ đáng yêu kia, sao nó lại gọi Hoắc Xuyên là ba?"

 

Gọi cô là mẹ, gọi anh ta là ba, trông cứ như con chung của họ vậy!

 

Cô không muốn vì chuyện này mà lại dính líu đến Hoắc Xuyên.

 

Tần Nhạc không ngờ Vân Thanh lại gọi chỉ vì chuyện này. Đột nhiên, cô nhớ ra Vân Thanh chính là vợ cũ của Hoắc Xuyên, tình huống này có hơi khó xử.

 

"À...thực ra, khi tôi thiết kế nhóc con đó, tôi đã cài đặt ý thức nhân tính vào nó. Thêm nữa, tổng giám đốc Hoắc từng đến thăm nó một lần. Lúc đó, nó nhận diện anh ta là ba và cứ thế gọi luôn..."

 

"Nhưng mà, nó vẫn thích cô hơn. Ngay khi nhìn thấy cô, nó nhất quyết đòi theo cô về."

 

Tần Nhạc giải thích cặn kẽ cho Vân Thanh.

 

Vân Thanh nghe xong thì cạn lời, đau đầu nói:

 

"Không thể lập trình lại sao? Hoặc xóa luôn cái ấn tượng đó đi…Tôi không muốn dính dáng gì đến Hoắc Xuyên nữa."

 

"Lập trình lại thì hơi khó...còn xóa bỏ thì cũng không dễ dàng gì." Tần Nhạc hiểu được sự khó chịu của Vân Thanh, liền đáp, "Khi tôi thiết kế Vân Tiểu Ngũ, tôi chỉ hy vọng nó có thể giống một chú cún bình thường. Vì thế, nó có quyền tự do hình thành suy nghĩ của riêng mình."

 

Vân Thanh suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

 

"Vậy...có thể đổi cảm giác thích Hoắc Xuyên thành ghét anh ta không?"

 

Điện thoại rơi vào một khoảng lặng ngắn.

 

"Tôi sẽ thử xem." Một lúc sau, Tần Nhạc mới đáp.

 

Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Cảm ơn cô."

 

Sau khi cúp máy, cô tựa lưng vào ghế, đưa tay day nhẹ giữa hai chân mày.

 

Cô không muốn quan tâm đến Hoắc Xuyên nữa, nhưng mỗi khi gặp hắn, trong lòng vẫn gợn sóng.

 

Nếu có một ngày, khi đối diện với hắn mà lòng cô không còn chút d.a.o động nào thì khi đó cô mới thực sự được giải thoát.

 

Đang chìm trong suy tư, Vân Thanh chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa.

 

"Vào đi."

 

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

 

Chu Triển đẩy cửa bước vào, vẻ mặt có chút khó xử.

 

"Có chuyện gì sao?" Vân Thanh chống cằm, nhìn thấu sự do dự trong mắt hắn.

 

"Vân phó tổng, gần đây trong công ty đang lan truyền một số tin đồn không hay về cô... Hiện tại, nó đã lan rộng khắp nội bộ rồi."

 

Trên đường đến đây, Chu Triển nghe không ít lời bàn tán, cảm thấy tình hình có vẻ không ổn nên vội vã đến báo cho cô biết.

 

"Ồ? Kể tôi nghe thử xem." Vân Thanh có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn hứng thú hỏi.

 

Chu Triển hít sâu một hơi, sau đó kể lại những gì anh ta nghe được.

 

"Họ nói cô là tình nhân của chủ tịch Vân, còn có quan hệ với nhị thiếu gia nhà họ Diệp. Bây giờ lại cặp kè với một ngôi sao nổi tiếng... Ban đầu, cô chỉ là người phụ nữ bị tổng giám đốc Hoắc bỏ rơi… Họ gọi cô là hồ ly tinh, chuyên quyến rũ đàn ông, nên mới bị nhà họ Hoắc đuổi đi."

 

Vân Thanh nghe xong thì bật cười, nhưng trong tiếng cười lại mang theo sự tức giận.

 

"Vân phó tổng?"

 

Chu Triển lo lắng khi thấy phản ứng của cô.

 

"Anh có biết ai là kẻ khơi mào không?" Vân Thanh tò mò hỏi. Trong đầu cô đã có một vài cái tên khả nghi.

 

Có thể là lão gia nhà họ Hoắc, hoặc Lưu Minh.

 

Dù sao thì, bọn họ đều không ưa gì cô, và chắc chắn rất muốn gây rắc rối cho cô.

 

"Là Tống Từ."

 

Nghe thấy cái tên này, Vân Thanh thoáng ngạc nhiên.

 

Ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.

 

"Cô ta vẫn còn tâm trạng đi rêu rao tin đồn sao? Hừm…xem ra tôi vẫn chưa giao đủ việc cho cô ta, hay là, tôi chưa mạnh tay đủ!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com