Tống Từ nhanh chóng liếc nhìn quần áo của Diệp Chí.
Rõ ràng anh ta là một người giàu có. Mình nhất định phải câu được người này.
Mặc dù ả cũng đang muốn quyến rũ Lưu Minh, nhưng chút tiền của Lưu Minh dường như không đủ cho ả.
Hơn nữa, ả từ lâu đã muốn bước chân vào giới thượng lưu. Lưu Minh chỉ là một tổng giám đốc nhỏ của tập đoàn Vân Thị, hoàn toàn không xứng với ả.
“Nhưng…cô không có mùi rượu?”
Diệp Chí nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Tống Từ sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ấm ức:
“Tôi…tôi không uống rượu giỏi lắm. Anh trai tôi đưa cho tôi một ly, nhưng tôi chỉ uống một chút đã không chịu nổi rồi…”
“Làm ơn, đỡ tôi một chút.” Tống Từ dựa hẳn vào người Diệp Chí, khiến anh cảm thấy ghê tởm nhưng lại không biết làm thế nào để đẩy ả ra.
Diệp Chí đành phải dìu Tống Từ, dẫn cô đi.
“Vân phó tổng, sao đột nhiên cô lại hẹn tôi ra đây?”
Vân Thanh đang ngồi bên ngoài thì Lưu Minh đi đến, ngồi xuống trước mặt cô.
“Tôi làm việc cả ngày cũng cần thư giãn một chút. Hơn nữa, tôi cũng muốn bàn với ông về chuyện công ty.” Vân Thanh mỉm cười.
“Hóa ra tổng giám đốc Vân lại thích kiểu không gian như thế này.” Lưu Minh nhìn xung quanh. Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt ông ta.
“Tôi cũng không thích lắm đâu, tổng giám đốc Lưu. Mà ông đang nhìn gì mà thất thần thế?”
Vân Thanh theo ánh mắt của Lưu Minh, liền thấy Tống Từ gần như bám chặt lấy người Diệp Chí, từ nhà vệ sinh bước ra, đi về phía sàn nhảy.
“Ồ, chẳng phải đó là Tống Từ sao? Sao cô ấy lại thân thiết với nhị thiếu gia nhà họ Diệp thế?”
Vân Thanh giả vờ ngạc nhiên như thể vừa tình cờ bắt gặp cảnh tượng đó. Quả nhiên, sắc mặt của Lưu Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Vân Thanh đứng dậy, quay sang nói với Lưu Minh:
Team Hạt Tiêu
“Vừa hay mọi người đều quen biết nhau, tôi muốn qua đó chào hỏi. Tổng giám đốc Lưu có muốn đi cùng không?”
Mặt Lưu Minh sầm xuống, nhưng vẫn theo Vân Thanh bước đến.
“Vân Thanh! Vân Thanh! Mau cứu tôi với!”
Vừa nhìn thấy Vân Thanh, Diệp Chí lập tức vẫy tay gọi cô, giọng đầy hoảng loạn.
Tống Từ thấy Vân Thanh và Lưu Minh đi tới, sững sờ.
Ả đã bị Vân Thanh gài bẫy!
Ả mải mê tìm cách quyến rũ một người đàn ông giàu có mà quên mất rằng Diệp Chí là một trong những người tình tin đồn của Vân Thanh!
Tống Từ lập tức buông Diệp Chí ra. Ả hoảng hốt nhìn Vân Thanh và Lưu Minh, lắp bắp:
“Vân…Vân phó tổng, Vân phó tổng… tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Lưu…”
“Trùng hợp quá nhỉ? Hai người thực sự quen nhau sao?” Vân Thanh hỏi với vẻ tò mò.
Diệp Chí lập tức trốn ra sau lưng Vân Thanh, giải thích:
“Vân Vân, tôi không muốn chơi với cô ta đâu! Cô ta giả vờ say rồi cứ khăng khăng kéo tôi theo. Cô ta còn nói muốn cho tôi số liên lạc, thậm chí còn rủ tôi đến khách sạn nữa…”
“Khách sạn?!”
Lưu Minh trừng mắt, nhìn Tống Từ đầy tức giận.
“Lưu, Lưu Minh, anh…đừng nghe anh ta nói bậy!” Tống Từ hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Vân Thanh nhìn hai người bọn họ đang dần làm lộ chuyện tình cảm, liền mỉm cười:
“Lưu Minh, sao anh lại kích động như vậy? Còn Tống Từ, tại sao cô lại phải giải thích với Lưu Minh? Chẳng lẽ…hai người đang có quan hệ mờ ám?”
Nghe thấy câu đó, sắc mặt Lưu Minh và Tống Từ lập tức thay đổi.
Lưu Minh đã có gia đình.
“Cô không thể nói bậy được.” Lúc này, nụ cười trên mặt Lưu Minh còn khó coi hơn cả một đứa trẻ bị bắt khóc giữa đám đông.
Lần này, ông ta đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của Vân Thanh.
Đồng thời, ông ta cũng nhìn rõ bộ mặt thật của ả đàn bà lẳng lơ này!
“Không thể nói bậy?” Vân Thanh cười nhạt. “Vậy sao chúng ta không cùng xem trên màn hình?”
Tống Từ và Lưu Minh kinh hoảng quay đầu lại nhìn màn hình lớn trong quán bar.
Hình ảnh trên màn hình bỗng chốc chuyển thành cảnh chính Lưu Minh và Tống Từ âu yếm nhau trong xe.
Cảnh tượng quá mức nóng bỏng.
Đến cả những cậu ấm cô chiêu đang đắm chìm trong tiếng nhạc cũng phải dừng lại, tò mò nhìn lên màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là sinh nhật con gái của tổng giám đốc Lưu, đúng không?”
Vân Thanh đã nắm rõ mọi thông tin. Khi tất cả các yếu tố đã hội tụ đủ, cô chỉ đơn giản giúp Lưu Minh và Tống Từ "nổi tiếng", coi như một món quà bất ngờ nhân dịp sinh nhật con gái Lưu Minh.
“Con khốn!”
Trước khi Tống Từ kịp chạy trốn, một cô gái mặc váy Chanel mới tinh từ trong đám đông bước ra, giáng cho cô ta một cái tát thật mạnh.
“Gia Gia…”
“Cút ngay! Cô còn dám gọi tôi là Gia Gia sao?! Tôi thà không có người cha như ông!”
Hóa ra, cô gái trông mạnh mẽ này chính là con gái của Lưu Minh.
“Mẹ tôi đã hy sinh nhiều như thế vì ông, vậy mà ông dám phản bội bà ấy sao?! Ông quên mất ngày xưa ông chỉ là một kẻ ăn bám à?!”
Lưu Gia trừng mắt nhìn Lưu Minh đầy giận dữ, khiến ông ta không dám hé răng.
Những gì cô nói chính là sự thật. Gia đình họ vốn theo chế độ mẫu hệ, Lưu Minh chẳng khác gì một kẻ ăn bám, bản thân ông ta cũng hiểu rõ điều này.
“Gia Gia, đó thực sự là ba cậu sao? Còn người phụ nữ kia là ai? Nhìn cách ăn mặc là biết đến đây để săn đàn ông rồi.”
“Đúng đấy! Ngay trong ngày sinh nhật cậu mà lại làm ra chuyện này, thật không thể chấp nhận được!”
“Chậc chậc, từ nay về sau chúng ta phải cẩn thận với cô ta hơn.”
…
Đám bạn của Lưu Gia bước đến, chỉ trỏ Tống Từ. Ả chỉ ước có thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Lưu Minh, tôi nói cho ông biết, tôi đã ghi lại toàn bộ chuyện ngày hôm nay. Một lát nữa tôi sẽ gửi cho mẹ tôi. Ông tốt nhất nên thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi nhà tôi, đi mà sống với con đ* này!”
Thái độ của Lưu Gia đối với Lưu Minh không giống con gái nói chuyện với cha mình chút nào. Điều này khiến Vân Thanh bất ngờ.
Thấy vậy, Vân Thanh liền lên tiếng:
“Tống Từ, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao cô lại trung thành làm việc cho tổng giám đốc Lưu đến thế. Hóa ra hai người đã có gian tình từ lâu. Hai người thường xuyên câu kết với nhau, bây giờ còn làm ra chuyện vô đạo đức này, tập đoàn Vân Thị không thể chứa chấp loại người như vậy được.”
Lưu Minh trợn trừng mắt, con gái muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà, bây giờ đến cả công ty cũng không cần ông ta nữa?
“Vân phó tổng! Là…là do Tống Từ quyến rũ tôi! Tôi không cố ý đâu! Chính cô ta cố tình dụ dỗ tôi!”
Lưu Minh lập tức chỉ tay về phía Tống Từ, đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ta. Sau đó, ông ta quay sang nhìn Lưu Gia, thấy cô vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, liền vội vàng cầu xin:
“Gia Gia, ba là ba của con mà! Tha cho ba lần này đi, ba không dám nữa đâu…”
“Nếu không phải con đ* này gài bẫy ba, ba cũng không bị cô ta dụ dỗ…”
“Lưu Minh! Chính ông là người đã nói muốn bao nuôi tôi! Giờ lại quay sang đổ lỗi cho tôi sao?!”
Nghe những lời của Lưu Minh, Tống Từ lập tức vứt bỏ vẻ đáng thương, quay sang mắng thẳng vào mặt ông ta.
Hai nhân vật chính của bộ phim ngoại tình nghiệp dư này lại đang quay sang đổ lỗi cho nhau ngay trước mặt mọi người. Thật đúng là một vở kịch hay.
Vân Thanh nhìn bọn họ với vẻ thích thú, lạnh lùng lên tiếng:
“Hạng đàn ông gì đây? Làm sai mà lại đổ hết lỗi lên đầu Tống Từ? Công ty chúng tôi đương nhiên không thể chứa chấp loại người như ông.”
“Sáng mai, ông sẽ nhận được thư sa thải từ tập đoàn Vân Thị.”
Nói xong, Vân Thanh quay người, chuẩn bị rời đi.
"Cảm ơn."
Khi đi ngang qua Lưu Gia, cô ấy nhìn Vân Thanh và nói lời này.
Vân Thanh hơi sững người, cô vốn nghĩ Lưu Gia sẽ trút giận lên mình vì đã phá hỏng sinh nhật cô ấy. Nhưng không ngờ, Lưu Gia lại rộng lượng đến vậy.
Xem ra, cô tiểu thư này không hề đơn giản.
Vân Thanh khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại, rồi rời đi cùng Diệp Chí.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi đám đông, bọn họ đã chạm mặt một nhóm người.
Người dẫn đầu chính là Hoắc Xuyên.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Diệp Chí lập tức phát hiện ra Hoắc Xuyên. Anh ta nhanh chóng ôm lấy vai Vân Thanh, cố tình chọc tức đối phương.
Vân Thanh biết rõ Diệp Chí đang làm gì, nhưng cô không né tránh, để mặc anh ôm mình như vậy.
Ánh mắt Hoắc Xuyên vẫn luôn dán chặt vào Vân Thanh. Nhưng cô giả vờ như không thấy, khuôn mặt lạnh lùng như băng.
"Vân Thanh, cô thật là giỏi đấy. Hai ngày trước còn quấn quýt với một đại minh tinh, hôm nay lại cặp kè với nhị thiếu gia nhà họ Diệp!"
Hoắc Xuyên không nói gì, nhưng không có nghĩa là Lâm Vũ - kẻ luôn thích gây sự - sẽ bỏ qua cơ hội này.
"Tôi thấy cô cũng tài đấy. Trước mặt bao nhiêu người xử lý cấp dưới của mình, vậy mà trước đây còn giả vờ yếu đuối trước mặt Hoắc Xuyên. Đúng là biết diễn thật đấy. Cô nổi tiếng như thế này rồi, sao không đi đóng phim trong giới giải trí luôn đi?"
Lâm Vũ không chịu buông tha, nhưng Diệp Chí cũng không phải dạng vừa. Anh ta dừng bước, nhướn mày nói:
"Lâm thiếu gia, chuyện này có liên quan gì đến cậu sao? Tôi thật không ngờ cậu lại quan tâm đến bảo bối nhỏ của tôi như vậy đấy."
"Diệp nhị thiếu gia Diệp, anh đúng là thích nhặt đồ người khác vứt bỏ. Vân Thanh là người nhà họ Hoắc không cần, lại còn dính dáng đến bao nhiêu thằng đàn ông khác, vậy mà anh vẫn coi như bảo vật à?"