Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 75



"Nhóc con, trước đây không phải nhóc còn gọi cậu ấy là ba sao? Sao giờ lại quên rồi?"

 

Vương Phương nhìn Tiểu Ngũ với ánh mắt khó tin.

 

Tiểu Ngũ bĩu môi, hừ lạnh, còn lườm Hoắc Xuyên một cái: "Hừ, chú không xứng!"

 

Không khí lập tức đông cứng lại.

 

Sao đứa nhỏ này bỗng nhiên thay đổi tính tình thế?

Team Hạt Tiêu

 

Chẳng lẽ là do Vân Thanh đã cố tình dạy nó?

 

Mọi người xung quanh đều có thể nghĩ rằng chỉ có thể như thế, mà nhân vật chính Hoắc Xuyên đương nhiên cũng cảm nhận được.

 

Sắc mặt hắn ngày càng khó coi. Không ai dám hé răng, sợ chọc giận Hoắc Xuyên.

 

May mà đúng lúc bầu không khí đang ngột ngạt đến cực điểm, chiếc xe vừa rời đi đã quay lại.

 

Hoắc Xuyên lạnh lùng nhìn chiếc xe dừng trước mặt. Người bước xuống chính là Vân Dạ.

 

"Tôi tới đón Tiểu Ngũ."

 

Vân Dạ lịch sự bước tới, bế bổng Tiểu Ngũ đang đứng dưới đất.

 

"Đẹp trai quá! Bạch mã hoàng tử đã tới đón con rồi! Mà mẹ đâu rồi ạ?"

 

Thái độ của Tiểu Ngũ đối với Vân Dạ hoàn toàn khác hẳn với Hoắc Xuyên. Nó sung sướng rúc vào lòng Vân Dã, còn tò mò nhìn ra ghế sau xe. Nhưng trong xe lại không thấy bóng dáng Vân Thanh đâu.

 

"Trình Dạ, cậu với Vân Thanh... là quan hệ gì vậy?"

 

Thấy Vân Thanh không có ở đây, Vương Phương liền to gan thay Hoắc Xuyên hỏi ra thắc mắc trong lòng.

 

Vân Dạ ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời: "Là bí mật."

 

Bí mật?

 

Chỉ hai chữ đơn giản ấy thôi cũng đủ khiến Hoắc Xuyên tức đến mức sắp nổ phổi.

 

Nếu đã có quan hệ thì nói thẳng ra đi, cần gì phải giấu giếm?

 

Chẳng lẽ giữa họ có thứ quan hệ không thể công khai?

 

"Anh có biết người đứng bên cạnh anh là ai không?" Vương Phương chỉ vào Hoắc Xuyên, ngầm nhắc nhở Vân Dạ.

 

Ông ta nghĩ, Vân Dạ chỉ là một kẻ vô danh, không nên chống đối người như Hoắc Xuyên.

 

Nhưng Vân Dạ lại là ngoại lệ.

 

Anh thờ ơ liếc nhìn Hoắc Xuyên, lắc đầu.

 

"Tôi là người chồng cũ đã c.h.ế.t của cô ấy."

 

Giọng Hoắc Xuyên lạnh thấu xương.

 

Nghe vậy, không ít người xung quanh rùng mình một cái, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Vân Dạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng, Vân Dạ chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng, sau đó ôm Tiểu Ngũ lên xe, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của đám đông.

 

Mọi người đều sững sờ.

 

Không thể nào...

 

Lại có người dám coi thường Hoắc Xuyên như vậy sao?

 

Để phá tan bầu không khí xấu hổ, Vương Phương không nhịn được cười gượng: "Đúng là rất giống khí chất của tiểu thư Vân Thanh..."

 

Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Xuyên trừng cho im bặt.

 

---

 

Cách đó không xa, Vân Thanh đang sốt ruột đứng chờ Tiểu Ngũ.

 

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trước mặt cô.

 

"Mẹ ơi!"

 

Vừa nhìn thấy Vân Thanh, Tiểu Ngũ đã nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô.

 

Vân Thanh ôm Tiểu Ngũ, áy náy nói: "Bé cưng, xin lỗi con nhé, mẹ sơ suất quá, để con lại đó."

 

Tiểu Ngũ lắc đầu nguầy nguậy, dịu dàng dụi mặt vào Vân Thanh: "Không sao đâu mẹ ơi. Chỉ cần mẹ mua thêm cho con một cái khăn Hermes nữa là được! Cái cũ mềm mại thích lắm!"

 

Vân Thanh dở khóc dở cười.

 

Nhóc này đúng là y chang cô, rất giỏi mặc cả.

 

Chắc là học lỏm được sau mấy lần cô vòi vĩnh quà của Vân Kỳ rồi đây.

 

"Bây giờ con gặp cái tên phiền phức kia rồi nhé! Mẹ ơi, con còn mắng chú ấy giúp mẹ đó! Chú ấy giận tím mặt luôn!"

 

Tên phiền phức?

 

Vân Thanh thoáng sững lại.

 

À... chắc là Hoắc Xuyên đây mà.

 

Tần Nhạc đã giúp cô lập trình lại cho Tiểu Ngũ, đổi cách gọi ba thành kẻ phiền phức.

 

Thật tốt.

 

Vân Thanh thầm hài lòng.

 

"Lúc nãy chị Tần có nói muốn dẫn con ra ngoài chơi mấy ngày tới. Mẹ ơi, mẹ cho chú Vân Kỳ đi cùng với con nha? Con biết mẹ đang rất bận mà."

 

Tiểu Ngũ như chợt nhớ ra chuyện gì, mắt sáng rỡ nhìn Vân Thanh.

 

Không nghĩ ngợi nhiều, Vân Thanh gật đầu: "Được, đúng lúc hai ngày nữa mẹ cũng bận họp."

 

Được mẹ đồng ý, Tiểu Ngũ phấn khởi lắm.

 

Trong lòng nó đã âm thầm lên kế hoạch, tạo bất ngờ thật lớn cho chị Tần!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com