Vị cô nương tên là Thẩm Dữu thấp giọng nhắc nhở: “Kha muội muội, trên thánh chỉ bệ hạ viết, Phó cô nương là hậu duệ của Phó gia, có rất nhiều di phong của tổ tiên...”
Thẩm Dữu xuất thân từ một chi của Thái Hoàng Thái hậu, ngày thường cũng giống như vị Thái Hoàng Thái hậu kia, đảm đương vai trò người hòa giải, nàng ấy rất có tài năng, có nhân cách tốt, ở trong kinh rất được mọi người trông đợi.
Phó Kha nghe vậy cũng không nói tiếp, chỉ là vẻ khinh bỉ trên mặt nhạt đi vài phần.
Phó Nhiêu cũng không phải là người ngốc nghếch, khi bị người ta mắng mỏ thì chẳng có lý do gì phải nhẫn nhịn khóc lóc: “Phó cô nương, Phó gia Thanh Châu chúng ta ở thời điểm khó khăn nhất cũng chưa từng dính dáng đến các ngươi, về sau lại càng không tỏ ra quen biết. Chỉ là, tổ phụ ta năm đó được tiên tổ coi trọng nhất lại đột nhiên trốn khỏi nhà, cũng có nguyên do trong đó, Phó cô nương có biết không?”
Phó Kha nghe vậy biến sắc, nàng nhìn Phó Nhiêu thật lâu, muốn cãi lại thì nội thị đã cầm mấy bộ xiêm y tới.
“Để các vị cô nương đợi lâu, thời gian không còn sớm, mau thay quần áo đi.”
Mọi người ngừng nói chuyện, lần lượt đứng dậy.
Có điều, đây là xấp quần áo đầu tiên được sai đi lấy nên không có phần của Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu bất đắc dĩ, nhìn ra ngoài cửa, chỉ hy vọng tên nội thị kia mau trở về.
Chỉ một lát sau, mấy vị cô nương đều đã thay xong quần áo.
Phó Nhiêu nóng lòng chờ, nàng nhất định không thể một mình ở lại đây, thầm nghĩ nếu các vị cô nương đều đi thì mình cũng đi theo. Đúng lúc này, tên nội thị kia thở hồng hộc cầm xiêm y của nàng đến.
Phó Nhiêu bất đắc dĩ, đành phải nói với Thẩm Dữu: “Thẩm cô nương có thể chờ ta một lát được không, ta không biết đường, không may lỡ giờ thì không tốt.”
Thẩm Dữu tính tình nhân hậu, tất nhiên là đồng ý.
Phó Nhiêu liên tục cảm kích, đi vào trong bình phong thay quần áo.
Bốn người Thẩm Dữu đã chờ ở cửa, nhưng Phó Kha rõ ràng không vui.
“Thẩm tỷ tỷ, chắc Hoàng hậu đã đến, ta đã bị muộn rồi, cớ sao lại vì người khác mà kéo dài thêm thời gian, đây là bất kính với nương nương.”
Mai Linh Tiêu đã sớm được Công chúa Bình Khang dặn dò, phải ngăn cản Phó Nhiêu, lúc này tiếp lời: “Ai da, đai lưng của ta thắt chặt quá, phải buông lỏng một chút mới được. Như vậy đi, Thẩm tỷ tỷ, ba người các tỷ đi trước đi, ta chờ Phó cô nương là được.”
Thẩm Dữu nhìn Mai Linh Tiêu một cái, không biết nàng ta là nói thật hay giả: “Không sao, chỉ một lát thôi, vẫn nên đi cùng nhau.”
Mai Linh Tiêu cong khóe miệng lên: “Ơ, Thẩm tỷ tỷ không tin ta à?”
Thẩm Dữu bất đắc dĩ, không thể bởi vì một người mà vô duyên vô cớ đắc tội Mai Linh Tiêu, đợi thêm một lát vẫn chưa thấy Phó Nhiêu đi ra, đành phải dẫn hai người khác đi trước.
Mai Linh Tiêu chờ các nàng đi vào hành lang, lập tức nháy mắt với nội thị, nội thị đóng cửa lại, ba người lặng lẽ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Xiêm y mới kia quả nhiên rất khó mặc, Phó Nhiêu mất rất nhiều công sức mới thay xong. Nàng từ sau bình phong vòng ra, trong điện trống rỗng, không còn một ai.
Lòng nàng bỗng nhiên trùng xuống.
Gió lạnh chợt đến, đám mây dày cuộn lên bao trùm phía trên hoàng cung, sắc trời dần tối, làm sao nhìn ra được đây là gần giữa trưa, ngay cả trong cung Tích Ngọc này cũng tối tăm, đưa tay lên không thấy năm ngón.
Phó Nhiêu chạy tới cửa sổ, muốn trèo cửa sổ rời đi, mây đen cuồn cuộn bao trùm cả thành, chợt một tia sấm sét nổ vang, làm cho Phó Nhiêu lui về phía sau hai bước, ngã vào một bên bình phong.
Ánh sáng lóe lên, chiếu sáng cung điện tối đen như mực.
Ngay khi nàng sợ hãi, cánh cửa nhỏ bên trong bị đẩy ra, trong khi sấm chớp lóe lên, một vị cô nương mặc trang phục cung đình mang theo hai cung tỳ, ý cười dịu dàng đi tới chỗ Phó Nhiêu.
“Ôi, Huyện chúa xinh đẹp của ta, ngươi muốn đi đâu?”
Phó Nhiêu ngoái đầu nhìn ả, sợ hãi trong lòng rút đi, ngược lại càng tỉnh táo.
Thấp thỏm hơn nửa ngày, cuối cùng cũng gặp được chính chủ.
“Điện hạ muốn thế nào?” Nàng vịn bình phong đứng dậy, lạnh giọng hỏi.
Công chúa Bình Khang cúi đầu cười, đi vòng qua nàng một vòng rồi thong thả bước tới trước mặt nàng, nháy mắt nói: “Nhốt ngươi ở nơi này, rồi cho ngươi uống một chút mị dược, cũng nhốt một thái giám ở đây, yến tiệc kết thúc thì dẫn người đến nhìn, lúc đó chuyện của ngươi sẽ làm náo loạn hậu cung, sau đó thì xử tử!”
Phó Nhiêu nghe xong đúng là cười ra tiếng: “Một thái giám sao? Cũng đúng, nếu như là một nam nhân, với sự sáng suốt của bệ hạ, nhất định có thể tra ra là ngươi hại ta, khi trở về ta đương nhiên sẽ cưới người đó rồi chuyện này kết thúc, nhưng nếu là thái giám, ta sẽ thân bại danh liệt, không còn cơ hội ngóc đầu lên được nữa.”
“Coi như ngươi thông minh! Nhưng có một điểm ngươi đoán sai rồi, chút chuyện lông gà vỏ tỏi này không kinh động được phụ hoàng ta, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi làm trò đồi bại trong thọ yến của người, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t ngươi.”
Phó Nhiêu gật đầu như thật, đi tới dưới cửa sổ, tựa vào song cửa, ánh mắt sâu kín nhìn ra ngoài, đình viện rung chuyển bởi gió trời, mưa giăng đầy trời, giống như dã thú khổng lồ mở ra cái miệng đầy máu, muốn nuốt chửng cả trời đất vào.
“Ta đã tặng Từ Gia cho ngươi, vì sao ngươi từng bước làm khó dễ ta?”
Công chúa Bình Khang nghe vậy đáy mắt hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên chửi bới: “Ta hận ngươi, ta chán ghét ngươi, mỗi lần ta lật cái rương kia của hắn, đều thấy xiêm y ngươi làm, giày cũng là ngươi khâu, ở Từ gia kia khắp nơi đều có dấu vết của ngươi, ta chịu đủ rồi, trừ khi ngươi chết, ta mới có thể an tâm...”
Công chúa Bình Khang nói được một nửa, nhớ tới cái gì đó, lông mày nhíu lại: “Ngươi đây là đang kéo dài thời gian?”
Lúc này Phó Nhiêu cười: “Ta dám đến, tất nhiên là đã có chuẩn bị, mẫu phi của ngươi thế lực lớn nhưng dù thế nào cũng không lay chuyển được Hoàng hậu nương nương, vừa rồi lúc Thẩm cô nương rời đi, ta đã nhờ người chuyển lời cho Hoàng hậu nương nương, như vậy Hoàng hậu nương nương sẽ rất nhanh phái người tới tìm ta.”
Binh bất yếm trá(*), nàng chỉ có thể lừa gạt Công chúa Bình Khang.
(*) Binh bất yếm trá: đôi khi phải đánh lừa quân địch để chiến thắng.