Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 24



Màn mây đen kịt như mực tạo thành vòng xoáy đen sì. Gió lớn đập cửa, cổ thụ đung đưa.

Một vầng sáng ấm áp như nhung đổ xuống từ cửa sổ căn phòng, màn mưa hiện lên rõ ràng trong ánh sáng.

Hoàng đế bị bàn tay ngọc vươn ra kéo về phía trước, đôi mắt đen tựa xoáy nước, chàng để mặc nàng bám vào tay mình, quấn chặt lấy, gương mặt, cổ, thậm chí là môi răng, dần dần nhiễm hơi thở của nàng.

Hương thơm ngọt ngào theo nước bọt trôi xuống cổ họng chàng, rõ ràng phải nên trơn trượt, thế nhưng cổ họng chàng lại khô ngứa, chàng thở mạnh mấy hơi.

Cánh tay mềm mại như ngó sen quấn lấy cổ Hoàng đế, kéo chàng xuống khiến chàng gần như nằm rạp trên người nàng, cách xa một khoảng, chàng nhìn vào đôi mắt quyến rũ của nàng, giọng khàn khàn theo tiếng gió len lỏi vào tai nàng.

“Nàng đừng hối hận…”

Có lẽ nàng cũng không muốn nhưng hiện giờ không còn cách nào khác… Sau này chàng sẽ đối xử với nàng tốt hơn, thương nàng hơn một chút, phong hiệu cũng không bạc đãi nàng… Chàng nghĩ như vậy.

Tay chân Phó Nhiêu mềm nhũn, thấy chàng thụ động đón nhận, hình như không hài lòng nên dứt khoát kéo một đoạn tóc ở sau che mắt chàng, nụ cười ngọt ngào quyến rũ cùng với âm thanh nỉ non mềm mại quanh quẩn bên tai chàng.

Cố kỵ bởi thân phận khiến tâm chàng kiên định như đá.



Ánh mắt nàng mơ màng, tuy rằng người không tỉnh táo nhưng cảm giác lại rất nhanh nhạy, nàng như một con thú nhỏ mắt đỏ, ngoan cố muốn moi t.i.m chàng.

Hoàng đế bị những động tác đó của nàng chọc cười, cũng không biết nàng như vậy là dáng vẻ vốn có của nàng hay là do trúng dược.

Má nàng đỏ bừng như ráng mây chiều, giọng nói trong trẻo bao phủ trái tim chàng như một làn sương ngọt ngào, cố gắng xua tan nỗi lo của chàng.

Đôi mắt mơ màng như bèo tấm chìm trong nước. Hoàng đế cụp mắt nhìn nàng.

Mắt hạnh nàng như tơ, phần tóc trên trán ướt nhẹp, gò má ửng hồng ướt át, quyến rũ động lòng người như hoa sen mới nở.

Một khi đã đưa ra quyết định thì không chần chờ nữa.

Cùng với tiếng sấm sét vang dội, trong căn phòng như có gió táp mưa rào, bóng hồng lướt qua.



Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời rọi qua đám mây, tia sáng chiếu vào khung cửa sổ, len lỏi qua cửa sổ phía Tây dừng ở giường, hoàng trướng che khuất cảnh tượng m.ô.n.g lung.

Dường như Phó Nhiêu bị mắc kẹt trong vũng bùn, mí mắt nặng trĩu, làm thế nào cũng khó tỉnh được.

Mái tóc đen nặng trĩu che khuất nửa khuôn mặt nàng, cả người giống như bị nghiền qua, cơn đau từ từ tụ lại ở tay chân, xương cốt, mày nàng run lên, bỗng nhiên mở bừng mắt.

Cảm giác xa lạ, choáng váng, mệt mỏi, trống rỗng mờ mịt quét qua từ bốn phương tám hướng, suýt nữa nhấn chìm nàng.



Nàng cụp mắt xuống, tấm áo lót ướt đẫm dính chặt vào người, phần eo dính nhớp, dây buộc đã không còn nữa.

Phó Nhiêu bỗng ngồi thẳng người dậy, đầu óc hỗn loạn dần hiện ra một số hình ảnh mơ hồ, kịch liệt.

Cả người như bị sét đánh.

Huyết sắc trên môi nàng dần dần nhạt đi, không, nhất định là nằm mơ, nàng lập tức nhắm mắt lại, lắc lắc đầu rồi mở mắt ra.

Nơi nơi hỗn loạn, trên người nàng in dấu những vết đỏ đậm nhạt không giống nhau, thậm chí cảm giác mềm mại, bồng bềnh vẫn đang len lỏi trong huyết mạch nàng, nàng hiểu sâu về y đạo, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng biết rằng chuyện đó đã thật sự xảy ra.

Góc áo vàng chói… Tứ gia… Hoàng đế…

Mọi thứ ùa vào ý thức nàng một cách choáng ngợp, cảm giác ngột ngạt như bị nhấn chìm trong nước lại ập đến.

Làm sao bây giờ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sao nàng có thể gặp mọi người…

Cảm giác tuyệt vọng khi mất đi sự trong trắng và nỗi lo sợ liên lụy người nhà đan xen trong tâm trí nàng, đầu óc nàng trở nên hỗn loạn.

Nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng nếu như nàng c.h.ế.t thì mẫu thân nằm trên giường bệnh triền miên phải làm sao, ấu đệ nên làm thế nào?

Không, nàng không thể c.h.ế.t được, tại sao nàng phải tự trừng phạt bản thân vì sai lầm của người khác?

Tại sao nàng phải để Công chúa Bình Khang được như ý muốn chứ.



Từ khi sinh ra đã kiên cường, Phó Nhiêu kìm nén sự hỗn loạn trong lòng, dần dần bình tĩnh lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng phân tích tình hình trước mắt. Tứ gia… Tứ gia chính là bệ hạ.

Dựa vào mấy lần gặp gỡ, nàng đoán chắc chàng không phải là người sẽ lạm sát kẻ vô tội bừa bãi.

Nếu nàng kể lại sự việc, chàng nhất định sẽ không trách nàng. Nếu không trách, chắc chắn sẽ cho nàng vào cung…

Sau khi hai từ “vào cung” hiện lên trong đầu Phó Nhiêu, trong lòng nàng lập tức cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Không được.

Lần này nàng chỉ đắc tội với Công chúa Bình Khang, Thục Quý phi đã ra tay g.i.ế.c nàng, nếu nàng vào cung làm phi, sợ là sống không quá ba ngày, Thục Quý phi có một trăm cách để hại c.h.ế.t nàng mà thần không biết quỷ không hay.

Nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp (*).

(*) (Chỉ có ngày ngày làm cướp, khó bề ngàn ngày phòng cướp): Đề phòng kẻ trộm cướp mỗi ngày thì rất khó.

Cung đình sâu thẳm, đều là xương trắng chất thành. Nàng không có gia thế nhờ cậy, không danh tiếng, chỉ có thể ngồi chờ chết.

Sau khi vào cung, sẽ không có ai lo liệu cho mẫu thân và đệ đệ nàng.

Nếu con đường này không thể đi, như vậy chỉ có thể nghĩ cách để Hoàng đế tha cho nàng, cho rằng mọi chuyện đều chưa hề xảy ra.



Còn sự trong trắng… mắt Phó Nhiêu choáng váng, n.g.ự.c truyền đến cảm giác quặn đau, nàng không muốn đối mặt, ít nhất hiện tại nàng không muốn.

Sau khi Phó Nhiêu cân nhắc kỹ lưỡng, vẻ mặt căng thẳng, nàng nhắm chặt mắt lại, thở mạnh một hơi.

Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến tâm trí Phó Nhiêu căng thẳng, nàng mờ mịt nhìn đỉnh trướng, căng cứng một lát, vội vàng lau nước mắt, cố nén cảm giác không khỏe trong người, dịch cơ thể cứng đờ xuống giường.

Cơn đau xé rách dưới cơ thể luôn nhắc nhở nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cố gắng gạt những suy nghĩ đó đi, mặc quần áo vào, chậm rãi lê giày, chống giường đứng dậy, ngón tay run rẩy vén mành trướng lên.

Nàng ngước mắt, một bóng người vàng chói đứng thẳng dưới cửa sổ.

Khuôn mặt chàng rất tuấn tú, nhưng không giống những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống mà khoan dung, trầm tĩnh được thời gian tôi luyện, giống như nước lặng chảy sâu, núi cao sừng sững, khiến mọi người bất giác thần phục.

Có vẻ chàng mới tắm xong, trên trán còn vương chút nước, đang giơ tay cài nút áo.

Chàng nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu nhanh chóng tránh mắt đi chỗ khác, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, không màng đến cơn đau ở phía dưới, ba bước thành hai, vội vã lao đến bên chàng, quỳ xuống đất.

“Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ!”

Nàng quỳ rạp tại chỗ không dậy nổi, âm cuối hơi run nhưng giọng điệu lại đặc biệt kiên định.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com