Lúc ấy dáng vẻ của nữ nhi giống như một con rắn lột da, quấn lấy cung nữ đã ngất xỉu, cắn liếm…
Lúc đó nàng ta suýt nữa ngất đi, lập tức sai thuộc hạ đến cung Phỉ Thúy lấy thuốc giải.
Nhưng trong lúc đó, không biết Hoàng hậu nghe được tin từ đâu đã dẫn theo cung nhân đi vào cung Tích Ngọc.
Ngộ nhỡ việc này bị lộ ra, nữ nhi không còn mặt mũi gặp ai, nàng ta cũng không cần tranh giành địa vị nữa, Hoàng đế chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này, nàng ta có thể dọa được người ngoài nhưng không thể qua mặt được Hoàng đế.
Chuyện nàng ta hạ độc ám hại Phó Nhiêu chắc chắn sẽ không che giấu được.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng ta nhường lại quyền lực quản lý lục cung để đổi lại Hoàng hậu dừng bước ở ngoài cung Tích Ngọc.
Ngay sau đó, nàng ta hắt nước bẩn lên đầu Phó Nhiêu, nói Công chúa Bình Khang bị Phó Nhiêu hạ độc, còn là loại độc nào thì Thục Quý phi không nói.
Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ, phái người đi tìm Phó Nhiêu.
Nào ngờ sau giờ ngọ mưa to như trút nước, cung nhân khó có thể đi, tuy đã tuần tra một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Nhiêu.
Mãi mới chờ đến lúc hết mưa, đưa nữ quyến ra khỏi cung, cuối cùng cũng tóm được Phó Nhiêu.
Hiện tại trong cung Khôn Ninh, ngoại trừ Thẩm Dữu và một số cô nương khác liên quan đến vụ việc ngày hôm nay, các quan quyến khác đã ra khỏi cung.
Lời này của Thục Quý phi có rất nhiều sơ hở.
Phó Nhiêu nhanh chóng đã nắm được điểm mấu chốt: “Xin hỏi nương nương, thần nữ mang độc gì vào cung? Có chứng cứ gì không?”
Thục Quý phi đã đoán được nàng sẽ nói như vậy từ trước, nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mấy cung nữ bên cạnh Khang Nhi có thể làm chứng.”
Trước khi tìm thấy Phó Nhiêu, Hoàng hậu đã tra hỏi cung nữ bên cạnh Công chúa Bình Khang, đương nhiên người ở cung Phỉ Thúy đều trăm miệng một lời tố giác Phó Nhiêu.
Hoàng hậu nhìn về phía Phó Nhiêu với vẻ mặt phức tạp, che khăn nhẹ nhàng khụ một tiếng, lộ ra chút mệt mỏi: “Phó Nhiêu, hôm nay ngươi có gặp Công chúa Bình Khang không?”
“Hồi bẩm nương nương, thần nữ chưa từng!” Phó Nhiêu một mực chắc chắn không gặp Công chúa Bình Khang, mà lúc ấy Công chúa Bình Khang vì để tránh tai mắt người khác nên cũng không để cho ai biết ả tới cung Tích Ngọc, cho nên Phó Nhiêu mới có cơ hội lợi dụng.
Người sáng suốt cũng biết, có cho Phó Nhiêu một trăm lá gan cũng không dám mang theo thuốc độc vào cung ám hại Công chúa, nhất định là mẹ con Thục Quý phi trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo.
Nhưng làm sao những cung phi và những quý nữ dám nói đỡ cho Phó Nhiêu chứ.
Mà Hoàng hậu đã được Thục Quý phi hứa nhường quyền quản lý hậu cung thì đương nhiên cũng chẳng tiện truy cứu thêm nữa.
“Ngươi dùng cái gì chứng minh chưa từng gặp Công chúa Bình Khang?”
Phó Nhiêu nghe vậy âm thầm cười lạnh, Hoàng hậu quả nhiên sẽ không vì nàng mà đắc tội Thục Quý phi, chân tướng như thế nào hoàn toàn không quan trọng, đối với những người bề trên như các nàng ta, lợi ích mới là hàng đầu.
Nàng không dám nói chuyện trúng dược, Hoàng hậu đương nhiên không thể dùng một gậy đánh ngã Thục Quý phi, việc này, còn không bằng nhân cơ hội này bán tình nghĩa cho Thục Quý phi, đổi lấy lợi ích.
Nàng nhất định sẽ trả thù mẹ con Công chúa Bình Khang nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất chính là thoát thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Dữu: “Thẩm cô nương, lúc ấy ta bảo ngươi đợi ta cùng quay về cung Diên Khánh, tại sao cô nương lại đi trước?”
Thẩm Dữu cũng không ngờ về sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng hiện tại Thục Quý phi quyết tâm muốn dồn Phó Nhiêu vào chỗ chết, mà Hoàng hậu rõ ràng sẽ không giúp Phó Nhiêu, làm sao nàng ta có thể một mình xoay chuyển tình thế, nàng ta là cháu gái của Hoàng Thái hậu, thường ngày không tham gia vào cuộc chiến giữa hai cung, sao hôm nay có thể xuất đầu vì Phó Nhiêu được?
Thẩm Dữu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của Phó Nhiêu, chỉ cụp mắt thi lễ với Hoàng hậu.
“Nương nương, trước khi thần nữ rời đi, đúng là Phó cô nương đã thay y phục ở sau bình phong, chỉ là thần nữ và hai vị muội muội khác đã rời đi trước, Mai muội muội ở lại chờ Phó cô nương, còn lại thì thần nữ không biết.”
Mai Linh Tiêu hiển nhiên đứng về phía Công chúa Bình Khang, điều này hoàn toàn phá hỏng đường của Phó Nhiêu.
Quả nhiên Mai Linh Tiêu tiến lên, quỳ lạy nói.
“Hoàng hậu nương nương, thần nữ biết Phó cô nương vào cung lần đầu, sợ nàng lạc đường nên đã ở lại chờ nàng cùng về cung Diên Khánh, nào ngờ Phó cô nương thay xiêm y xong thì lại nói quá mót, bảo thần nữ rời đi trước, hiện giờ nghĩ lại, nhất định là Phó cô nương đã nhân cơ hội dụ Công chúa đến gặp mình, sau đó ám hại Công chúa.”
Nàng ta vừa dứt lời, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Những chuyện này đều đã được Phó Nhiêu đoán trước được nhưng chỉ có điều nàng không ngờ Hoàng hậu lại bị Thục Quý phi mua chuộc.
Sở dĩ hôm nay nàng dám xuống tay với Bình Khang là nàng đã cược Hoàng hậu sẽ nhân cơ hội này hạ bệ Thục Quý phi, nào ngờ Thục Quý phi cũng là người ghê gớm, không biết dùng cách gì mà thuyết phục được Hoàng hậu làm ngơ.
Mà nàng càng không dự đoán được mình sẽ trúng độc, gặp được Hoàng đế…
Tất cả mọi thứ như những vụn băng nhỏ lăn qua trái tim nàng, sau khi đau đớn qua đi, đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ tìm cách đối phó.
“Hoàng hậu nương nương, miệng mồm mọi người cung Phỉ Thúy chỉ trích thần nữ, thế nhưng thần nữ cũng là Huyện chúa do thánh thượng thân phong, cho dù muốn chỉ trích cũng phải có chứng cứ xác thực, thứ nhất, thần nữ dụ Công chúa tới gặp bằng cách nào? Thứ hai, thần nữ hạ độc gì với Công chúa? Thứ ba, Công chúa điện hạ đã giải độc như thế nào?”
Phó Nhiêu hỏi điểm mấu chốt.
Hoàng hậu nghe vậy, trong lòng chợt động, ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Thục Quý phi.
Sắc mặt Thục Quý phi lập tức thâm trầm không thể tả, sau khi do dự một lát, nàng ta ngước mắt, liếc nhìn Phó Nhiêu, nói.
“Những thắc mắc này, bổn cung tự khắc sẽ trả lời ngươi, chỉ là bổn cung muốn hỏi ngươi trước, từ nãy đến giờ ngươi đã đi đâu?
Hôm nay là tiệc mừng thọ của nương nương, mưa đã tạnh mà ngươi không tới cung Khôn Ninh thỉnh tội trước, ngược lại còn muốn xuất cung, Phó cô nương đừng nói với ta, ngay cả chút phép tắc này mà ngươi cũng không biết?”
Thục Quý phi cũng nắm được điểm yếu của Phó Nhiêu.
Đầu ngón tay Phó Nhiêu trở nên trắng bệch, nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt: “Thần nữ vừa mới nói, thần nữ bị lạc đường…”
“Ta thấy là ngươi có tật giật mình trốn tránh!”
“Nương nương, thần nữ không có… thần nữ tránh mưa lạc đường, tình cờ gặp được một tiểu hoàng môn, biết được tiệc mừng thọ đã kết thúc, thần nữ hoảng sợ, không dám quấy rầy nương nương nên định rời khỏi cung.” Phó Nhiêu lại quỳ sát đất không dậy nổi một lần nữa.
Hoàng hậu cũng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ một lát, ung dung hỏi: “Ngươi đã đi đâu, tại sao lại tự ý xuất cung? Có ai làm chứng không?”
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài điện vọng vào một giọng nói uy nghiêm.