Nắng thu chiếu rọi, mùi hoa quế ẩm ướt thoang thoảng trong Ngự Hoa viên vào buổi sớm.
Hoàng đế Bùi Tấn bỏ loan giá (*), bóng dáng vàng sáng lướt qua vườn, bước vội trên con đường lát đá đến cung Từ Ninh.
(*): Xe của vua đi thời xưa
"Chẳng phải Thái Hoàng Thái hậu đang ở cung Ngọc Hi ư? Sao bỗng dưng lại dọn về cung Từ Ninh rồi?" Chàng vươn tay vén nhành hoa, đi qua khu vườn sum suê để đến hành lang tường đỏ mái hiên xanh ở phía Đông cung Từ Ninh.
Lãnh Hoài An chạy chậm theo sau Hoàng đế, y vội vàng lau mồ hôi trên trán rồi lựa lời mà nói: "Lão nô cũng mới biết tin, nghe bảo dọn về từ đêm qua nhưng sợ ngài lo nên không báo. Sáng sớm hôm nay, đám nhãi ranh đó mới báo cho lão nô biết, đợi ngài hạ triều là lão nô bẩm báo ngay..."
Tuy miệng y nói thế nhưng trong lòng vẫn thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Thái Hoàng Thái hậu năm nay đã 68 tuổi, sau khi tiên đế qua đời, bà vô cùng đau buồn nên đổ bệnh không dứt. Sau đó bà rời cung điện, dọn đến cung Ngọc Hi ở phía Tây hồ Thái Dịch. Năm ngoái, phải đến mùa đông bà mới dọn về noãn các của cung Từ Ninh,
sao năm nay lại về sớm thế?
"Sức khỏe bà ấy ổn không?" Hoàng đế lo Thái Hoàng Thái hậu không khỏe như năm trước nên mới dọn về sớm.
Lãnh Hoài An khổ sở đáp: "Ngày nào lão nô cũng xem bệnh án của Thái Hoàng Thái hậu, ngài ấy chưa từng bị bệnh ạ."
Hoàng đế gật đầu, đôi mắt sâu hun hút, chàng sải bước trên dãy hành lang quanh co vào cung Từ Ninh.
Lướt qua chiếc kệ Bát Cổ bằng gỗ tử đàn khảm phỉ thúy, chàng nhìn thấy một bà cụ tóc trắng xóa ngồi cười nói trên giường đất phía Đông. Ánh nắng phủ trên vai bà, đường chỉ vàng trong họa tiết chữ thọ trên nền vải Vân Cẩm phản chiếu những tia vàng lấp lánh, làn da của bà được tôn lên, trắng đến phát sáng. Sắc mặt bà vẫn hồng hào, đang vui vẻ hòa nhã trò chuyện cùng Hoàng hậu, có thể thấy bà vẫn khỏe mạnh.
Hoàng đế yên tâm, hành lễ với Thái Hoàng Thái hậu trước: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu."
Ánh mắt của Thái Hoàng Thái hậu dừng trên người Hoàng đế, sự quan tâm ngày càng rõ ràng: "Hoàng đế đến rồi."
Hoàng hậu và cung nhân đứng dậy hành lễ với Hoàng đế: "Bái kiến bệ hạ."
Hoàng đế ra hiệu cho Hoàng hậu miễn lễ, rồi cất bước đến ngồi đối diện với Thái Hoàng Thái hậu, chàng cung kính hỏi: "Sao bỗng nhiên người lại quay về vậy ạ, cũng chẳng cho người báo với tôn nhi một tiếng để tôn nhi đích thân đi đón người."
"Xem kìa!" Thái Hoàng Thái hậu tỏ vẻ khó tin, nghiêng người bảo Hoàng hậu: "Nó làm gì có thời gian đến đón ta, chỉ có lời ngon tiếng ngọt dỗ ta thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoàng hậu hiền thục đứng bên cạnh giải thích thay Hoàng đế: "Hoàng tổ mẫu trách oan bệ hạ rồi ạ. Tuy bệ hạ có trăm công nghìn việc nhưng ngày nào cũng thương nhớ người, là người sợ làm chậm trễ việc triều chính của bệ hạ nên tự suy nghĩ cho bệ hạ thôi."
Thái Hoàng Thái hậu nhìn Hoàng đế với ánh mắt oán trách: "Con vội vã đến đây là tò mò tại sao ta đột ngột quay về chứ gì. Vậy ta nói con nghe, hôm qua Minh Vương vào cung thăm ta, kể rằng dạo này các quan lại cực kỳ bất mãn với con."
Nghe thế, Hoàng đế cau mày: "Sao lại có lời này ạ?"
Thái Hoàng Thái hậu hừ một tiếng: "Năm nay con 33 tuổi rồi, thế mà dưới gối chỉ có Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử. Đại Hoàng tử thì sức khỏe không tốt, còn Tam Hoàng tử thì nghịch ngợm thế kia..." Nói được một nửa, Thái Hoàng Thái hậu nhắc đến Thục Phi, mặt lộ vẻ không vui: "Thục Phi cũng chẳng phải người bao dung gì, mấy năm đầu con cưng chiều nàng ta, bây giờ lại khiển trách nàng ta. Ngay cả hậu cung con cũng chẳng ghé, bao quan lại xin lệnh tuyển tú thì bị con gạt sang một bên. Khả năng cai trị về chính trị và quân sự của con thì không ai bàn cãi, nhưng sao con không nghĩ cho đời sau của giang sơn?"
Hoàng đế liếc nhìn Hoàng hậu, không hề cãi lời, đáp: "Tôn nhi xin nghe lời dạy của tổ mẫu."
“Con đừng có đứng đây hứa cho qua chuyện!" Thái Hoàng Thái hậu nổi giận.
Hoàng hậu tự biết Hoàng đế nghi ngờ nàng ấy khua môi múa mép trước mặt Thái Hoàng Thái hậu nên nóng lòng đính chính cho mình, nàng ấy quỳ xuống thỉnh tội: "Hoàng tổ mẫu, tất cả đều là lỗi của thần thiếp. Lúc trước sức khỏe thần thiếp không tốt, lơ là trong việc quản lý hậu cung, sau này thần thiếp sẽ xốc lại tinh thần, đốc thúc các tỷ muội hầu hạ bệ hạ thật tốt, để khai chi tán diệp cho bệ hạ."
Thái Hoàng Thái hậu nhìn dáng vẻ không chút triển vọng của Hoàng hậu thì cũng không thích lắm, bà chau mày nhìn chằm chằm vào Hoàng đế: "Chẳng phải mấy ngày nữa là hội săn mùa thu à, nữ quyến nhà quan Tứ phẩm có thể đi theo, vừa hay bà lão này cũng muốn tham gia, để chọn một cô nương trẻ trung vào cung hầu hạ cho con."
Thái Hoàng Thái hậu cũng hết cách, bà không muốn làm mất lòng Hoàng đế, nhưng chuyện này liên quan đến giang sơn xã tắc. Dưới gối Hoàng hậu không có con, con cái nối dõi trong hậu cung thì chẳng được mấy, cả triều văn võ không ai ép được vị Hoàng đế kiên quyết này, thế nên Hoàng tổ mẫu bà đây phải đích thân ra tay thôi.
Hoàng đế đã qua cái tuổi trẻ trung đầy sức lực, không còn thể hiện vui buồn ra sắc mặt nữa. Nghe Thái Hoàng Thái hậu nói xong, chàng cũng không lộ cảm xúc gì, vẫn như bình thường đáp: "Người đi thì chắc chắn là tôn nhi vui mừng, chỉ là lần này đến Yến Sơn săn thú, đường xá gập ghềnh, tôn nhi lo sức khỏe của người không chịu nổi. Nếu xảy ra sơ sót gì, tôn nhi khó mà thoái thác trách nhiệm của mình."
Thái Hoàng Thái hậu đã đoán trước được chàng sẽ nói thế nên không khỏi phì cười: "Ôi chao, Hoàng đế của ta. Hồi trẻ, tổ mẫu của con từng giương cung b.ắ.n nhạn, từ hoàng cung đến Yến Sơn chỉ mất có một ngày đường thôi, sao ta lại không chịu nổi được chứ."
Hoàng đế biết Thái Hoàng Thái hậu đã quyết tâm phải can dự vào chuyện của mình, chàng hờ hững nói: "Vâng, vậy tôn nhi sẽ sắp xếp."
Thái Hoàng Thái hậu mà khởi giá thì phi tần trong cung đi theo sẽ nhiều hơn, toàn bộ phi tần Tứ phẩm đều đi cùng.
Thục Phi vẫn là phi tần Tứ phẩm, ba tháng nay, nàng ta đã tu tâm dưỡng tính, chép không ít kinh Phật cho Thái Hoàng Thái hậu, sau đó thành khẩn nhận tội với Hoàng đế. Lần trước, khi Hoàng đế trách phạt mẹ con Thục Phi thì đã đưa Tam Hoàng tử cho Hoàng hậu nuôi nấng, triều thần vô cùng khó hiểu nên xin một lời giải thích, Hoàng đế không thể nói ra chân tướng nên chỉ nói là hầu hạ vô lễ. Bây giờ Lý Thị lang và mấy vị đại thần cùng cầu xin, Hoàng đế bèn cho Thục Phi đi theo.
Sau khi nhận được ý chỉ, Thục Phi nằm rạp trên đất hít một hơi thật sâu.
Săn thú ở hành cung Yến Sơn kéo dài bảy ngày, đây là thời cơ tốt nhất để nàng ta cướp Lăng Nhi về.