Hoàng đế trách phạt Thiêm sự của Đô đốc phủ khiến cả quan thự náo loạn, trong chớp mắt, một vài vị Đường quan của Lễ bộ và một số Đô đốc của Đô đốc phủ lũ lượt ra ngoài nghênh đón.
Khi gặp một tiểu quan bát phẩm quỳ trước cửa cung thì họ kinh ngạc hơn nữa.
Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền liếc nhìn Phó Nhiêu thì bắt gặp ánh mắt vô tội của nàng. Ông ấy từng gặp Phó Nhiêu mấy lần nên có chút ấn tượng, vì vậy kiên trì cầu xin cho Phó Nhiêu.
Mọi người thấy Lễ bộ Thượng thư cầu xin thì cũng chẳng hay biết gì mà nhao nhao quỳ xuống đất.
Thế cho nên Phó Nhiêu không sai, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi.
Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, chàng vốn muốn nhìn Phó Nhiêu một lát, nói với nàng mấy câu thôi. Dáng vẻ mặc quan phục của nàng rất thú vị, nhưng lại bị mấy quan viên làm phiền, cuối cùng chàng mất hứng rời đi.
Phó Nhiêu như được đại xá, nói lời cảm ơn với Lễ bộ Thượng thư rồi vội vàng ra khỏi cung.
Ngày kế, nàng đến cửa hàng dặn dò một lượt, sắp xếp lại vài thứ thuốc mang theo bên người, sau đó soạn thuốc mà Trịnh thị cần dùng trong một tuần rồi mới yên tâm rời đi.
Ngày 15 tháng 10, khi trời tờ mờ sáng, sương mù còn giăng lối, sắc xanh lơ xuất hiện phía chân trời.
Phó Nhiêu vừa ngáp vừa đi vào cổng Chính Dương, rất nhiều quan lại đã đến, áo giáp như rừng. Quan lại các bộ đều đứng ngay ngắn trước cửa cung, đợi Hoàng đế và Thái Hoàng Thái Hậu khởi giá.
Lần đầu tiên Phó Nhiêu nhìn thấy cảnh này nên chẳng tìm được phương hướng, chỉ thấy các đại thần áo tím đứng nghiêm ở cổng, hôm đó Hạ Du lại chẳng hề nói tìm chỗ của Thái Y viện ở đâu.
Nàng vội giữ mũ quan chen về phía Nam muốn tìm người hỏi thăm, lại thấy Vũ Lâm vệ ở sau lưng đứng thành hàng nghiêm trang nhìn không chớp mắt, nàng không khỏi sợ hãi.
Nàng cúi người đi vòng qua người thị vệ, định đi từ phía sau nhưng ai ngờ lại đụng phải người ta. Mũ quan của Phó Nhiêu đụng cằm đối phương, nam tử áo tím hét một tiếng rồi nhấc chân lên định đá Phó Nhiêu. Phó Nhiêu chưa kịp chuẩn bị thì bị ai đó kéo một cái, nàng hốt hoảng ngước mắt lên nhìn thì thấy gương mặt quen thuộc.
Từ Gia kéo Phó Nhiêu ra sau rồi nhận tội với nam tử áo tím: "Thỉnh an Quận vương điện hạ!"
Minh Quận vương từng gặp Từ Gia nhưng cũng chẳng để hắn vào mắt. Hắn ta nghiêng người nhìn sau vai hắn, nương theo ánh sáng tờ mờ để nhìn tiểu quan thanh tú phía sau. Dáng người thanh mảnh như trúc, là nam tử điển trai hiếm gặp.
Cơn giận của Minh Quận vương dịu lại, hắn ta nở nụ cười đầy ý đồ.
Từ Gia thấy thế thì biết không ổn, nhớ đến sở thích của vị Quận vương này thì ngầm lau mồ hôi, hắn bày ra khuôn mặt tươi cười, cung kính hành lễ: "Quận vương, giờ cũng không còn sớm nữa, chắc bệ hạ sắp khởi giá rồi ạ!"
Minh Quận vương nhìn chằm chằm vào Phó Nhiêu, hắn ta nhớ kỹ dáng vẻ của nàng rồi nhìn sang Từ Gia, khẽ hừ một tiếng, vuốt cằm đi về phía trước.
Từ Gia quay lại nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng cúi gằm mặt đi tiếp.
Từ Gia lập tức chạy theo: "Nhiêu muội, từ lúc ra khỏi Từ phủ là ta đã chạy theo sau muội rồi, mà không ngờ muội đi nhanh vậy..."
Thấy Phó Nhiêu làm lơ mình mà đi ra ngoài rìa đội ngũ quan lại, hắn bất lực hô lớn: "Thái Y viện không phải ở bên đó đâu."
Phó Nhiêu dừng bước, quay lại nhìn hắn rồi hỏi: "Vậy thì ở đâu?"
Suýt nữa là Từ Gia va vào nàng, hắn vội vàng rụt chân lại, thở hổn hển nói: "Thái Y viện không xếp hàng." Hắn chỉ tay về phía Ủng thành: "Lần này Thái Y viện đi theo Tư lễ giám tùy giá nên chờ tại hẻm Hà Bao ở Ủng thành(*), đợi bệ hạ khởi giá, muội đi theo Tư lễ giám là được."
(*) Ủng thành: bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành.
Phó Nhiêu thầm mắng Hạ Du, nàng chau mày ừ một tiếng nhưng vẫn không nhìn Từ Gia, sau đó nàng cầm quan bào và nhấn lại mũ rồi chạy về phía Ủng thành. Từ Gia dõi theo bóng lưng nàng, lặng lẽ thở dài.
Phó Nhiêu chạy chậm về phía cổng Chính Dương, lặng lẽ theo đường hành lang vào trong, quả nhiên thấy một nhóm nội thị và quan lại cấp thấp mặc lục bào đứng ở đầu ngõ dưới Ủng thành. Dẫn đầu là Đàm Chính Lâm và Hạ Du, Phó Nhiêu đè thấp mũ quan xuống và chạy qua, hòa vào đám người.
Tiếng kèn vang dội, đội nghi thức tượng trưng cho việc đế vương đi tuần chậm rãi di chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Quan lại của Thái Y viện theo nội thị của Tư lễ giám đi xuôi theo ngự nhai đến cổng thành phía Nam. Người nhà của phủ quan đã đợi ở cổng thành, đợi loan giá của Hoàng đế đi qua là xe ngựa của các phủ lần lượt đi theo.
Theo thông lệ, quan lại của Thái Y viện chỉ được cấp một chiếc xe ngựa cho Đàm Chính Lâm và Hạ Du, sau đó Tư lễ giám lại cấp thêm một chiếc cho Phó Nhiêu. Nàng được Hạ Du dẫn đi tìm xe ngựa của mình, vừa vén rèm lên là thấy một mỹ nhân rạng ngời ngồi bên trong, nàng ấy trang nhã mỉm cười với nàng, lộ ra cặp má lúm đồng tiền đáng yêu.
"Phó tỷ tỷ, muội tên là Hạ Linh."
Dọc đường đi, Hạ Linh thường vén rèm lên nhìn ngó xung quanh miệng ríu rít hỏi chuyện, Phó Nhiêu day chân mày, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Đây là người ngoan ngoãn, dịu dàng mà Hạ Du nói à?
Phó Nhiêu dậy sớm, ôm gối mơ màng chìm vào giấc ngủ suốt đường đi nên không có thời gian đáp lại Hạ Linh.
Đến trưa, khi đã đi được nửa chặng đường, Vũ lâm vệ mở đường tìm được nguồn nước nên đã dựng lều trại, đợi loan giá đến.
Khi Hoàng đế đến lều trại thì cơm trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Hạ Linh thấy Phó Nhiêu ngủ say nên xuống xe lấy cơm trước.
Lúc Phó Nhiêu mơ màng tỉnh dậy thì không thấy bóng dáng Hạ Linh đâu, nàng hốt hoảng vô cùng. Nhớ đến thân phận của mình, nàng vội vàng chỉnh trang xiêm y, xuống xe ngựa tìm Hạ Linh.
Núi rừng xanh ngát xa xa, gió mát ấm áp thổi đến. Gió núi mang theo hơi ẩm khiến Phó Nhiêu tỉnh táo hẳn. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, trên bãi cỏ rộng lớn đã có mười mấy lều trại được dựng lên, người chật kín nhưng vẫn trật tự. Có nhiều nội thị sai
vặt ra vào một lều trại gần bờ sông, nàng đoán đó là chỗ của ngự trù nên chạy về phía ấy.
Phó Nhiêu tìm một lượt mà chẳng thấy Hạ Linh, cuối cùng nàng tìm được nàng ấy ở bờ sông, Hạ Linh ngồi xổm bên bờ sông với đôi mắt ầng ậng nước đang lẩm bẩm gì đó. Nàng đến gần nhìn kỹ hơn thì thấy nàng ấy cầm hai củ khoai lang trong tay, đang lau
vết bẩn trên củ khoai bằng cái khăn ướt. "Sao thế?"
Hạ Linh ngước mắt nhìn nàng rồi òa khóc: "Huyện chúa, hộp đồ ăn của muội bị người ta đụng phải, mà công công chưởng sự của Ngự thiện phòng bảo mỗi người chỉ có một phần thôi, không có thêm. Chúng ta không có gì để ăn cả... Hu hu hu."
Phó Nhiêu nhìn hộp đồ ăn bên cạnh, mấy món ngon rơi vãi nằm lẫn vào nhau. Nàng lắc đầu, lấy củ khoai lang trong tay Hạ Linh rồi bóc vỏ cho nàng ấy: "Nào, muội ăn lót dạ trước đi, đợi tối nay đến hành cung chúng ta lấp đầy bụng sau."
Hạ Linh với đôi mắt khóc đến sưng đỏ nhận lấy củ khoai to kia.
Phó Nhiêu nhìn lướt qua củ khoai lang nhỏ khoảng hai ngón tay trong tay mình, nàng bóc vỏ, cắn hai ba lần đã ăn hết.
Nàng đang định dẫn Hạ Linh đi thì sau lưng vang lên giọng nói lanh lảnh.
"Ồ, không có gì ăn hết à, bổn vương còn một phần đây, hay là ta cho ngươi nhé?"
Phó Nhiêu quay đầu lại rồi đứng dậy, nàng thấy một nam tử tuấn tú mang nét đẹp thâm trầm với nốt ruồi son giữa trán đang mỉm cười trìu mến nhìn nàng.
Đó là Minh Quận vương mà nàng đụng phải vào buổi sáng.
Phó Nhiêu cảm thấy không ổn, nàng kéo Hạ Linh hành lễ với hắn ta: "Thỉnh an Quận vương."
"Ngươi tên gì? Người ở đâu?" Giọng điệu của hắn ta khá dịu dàng nhưng nụ cười lại hời hợt.
Phó Nhiêu định trả lời thì Từ Gia đã chạy đến. "Quận vương điện hạ!"
Hôm nay Minh Quận vương đã để mắt tới Phó Nhiêu khiến Từ Gia không yên tâm lắm, lúc nghỉ trưa hắn âm thầm theo dõi động tĩnh của Minh Quận vương, vừa nhìn thấy Minh Quận vương đi sang đây là hắn đi theo ngay.