Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 47



Chẳng lẽ không phải nàng quyến rũ sao?

Nàng không nhớ rõ ngày đó nàng xinh đẹp quyến rũ nhường nào…

Bàn tay chàng khựng lại bên má nàng, ánh sáng trong đáy mắt nàng, chàng có thể chạm đến nhưng cuối cùng lại chậm rãi buông xuống.

Hoàng đến thầm bất lực trong lòng, thật sự không có cách nào với cô nương cố chấp này, thở dài nói: “Trẫm có thể giữ nàng ở đây nhưng Thái Hoàng Thái hậu không tìm được nàng, ắt sẽ kinh động đến người khác, cũng không có lợi đối với thanh danh của nàng, đến lúc đó nàng sẽ ra sao?

Phó Nhiêu vắt óc cũng không nghĩ ra cách nào tốt, đành bất lực, đáng thương cầu xin chàng.

“Bệ hạ, ngài có cách, chắc chắn ngài có cách mà, ngài mau cứu thần nữ với…”

Tin tưởng chàng như vậy. Mà thôi.

Hoàng đế phì cười.

Sao có thể so đo với một tiểu nha đầu chứ. “Lãnh Hoài An, ngươi vào đây.”

Lãnh Hoài An cúi đầu từ cửa xe đi vào, quỳ ở cửa, cũng không dám ngước mắt.

Hoàng đế chẳng bận tâm, chỉ thản nhiên sai bảo.

“Ngươi đi hồi bẩm Thái Hoàng Thái hậu, nói Phó Nhiêu ở lại doanh trướng pha chế thuốc, thiếu một loại thảo dược, nàng đã dẫn vài thị vệ đi tìm kiếm, sợ là nửa đêm mới về.”

Lý do này khớp với những gì đã xảy ra trước đó.

Phó Nhiêu suy nghĩ một lúc rồi ở bên cạnh bổ sung thêm: “Lãnh công công, vùng Yến Sơn có nhiều sắn dây tím, thuốc này có thể trị đau tai, ù tai.”

“Ừm.” Hoàng đế gật đầu: “Hãy nói trẫm bị ù tai, Phó Nhiêu nhận lệnh của ngươi đi tìm loại thuốc này.”

“Lão nô tuân chỉ.”

Sau khi y rời đi, Phó Nhiêu bái lạy Hoàng đế một cái, dập đầu nói: “Tạ long ân của bệ hạ.”

Hoàng đế nhẹ nhàng nhếch môi: “Nàng chớ vội cảm ơn trẫm, Minh Quận vương tìm Thái Hoàng Thái hậu chắc hẳn không phải vì chuyện khác, sợ là hắn đã nhìn trúng nàng rồi, nàng không muốn làm phi tử của trẫm, cam tâm tình nguyện làm Vương phi của người ta sao?”

Câu hỏi này nghe sao mà chua quá.

Phó Nhiêu mím môi, rụt rè liếc nhìn chàng, thấy vẻ mặt chàng bình tĩnh không tức giận thì mới yên tâm.

“Bệ hạ, thần nữ là một người không có phúc, e rằng kiếp trước đã giẫm phải chân Nguyệt Lão, lão nhân gia ông ấy không nỡ se tơ hồng cho thần nữ, thần nữ không có phúc có nhân duyên…”

Nàng nói xong, bản thân cũng đỏ mắt, cúi thấp đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hoàng đế nhớ lại nàng bị Từ Gia từ hôn, thất thân với mình, hôm nay lại bị Minh Quận vương coi trọng.

Hình như là rất chật vật, nhất thời có chút không biết nói gì.

Chỉ là khi nhớ tới nàng không chịu làm phi tử của chàng, Hoàng đế vẫn đau lòng, thản nhiên nói: “Là tự nàng không muốn hưởng phúc phận đó thôi.”

Phó Nhiêu đỏ mặt tránh ánh mắt chàng, không dám nói tiếp. Hoàng đế cũng lười làm khó nàng.

“Được, trẫm sẽ giúp nàng.”

Chàng nhất định sẽ lo liệu chuyện của nàng đến cùng, chàng nghĩ trong lòng.

Má lúm đồng tiền của Phó Nhiêu hiện ra, nàng vui vẻ dập đầu với chàng: “Thần nữ tạ đại ân của bệ hạ.”

“Không cần, là trẫm không dạy dỗ nữ nhi tốt, khiến nàng chịu thiệt.”

Điều này hoàn toàn là sự thật.

Hoàng đế thật sự cảm thấy có lỗi với nàng nhưng nàng lại không muốn danh phận.

Phó Nhiêu nghe vậy, những nỗi khổ đau chôn giấu trong lòng chậm rãi trào ra, nước mắt ngập tràn hốc mắt, tụ thành giọt nước, lăn theo khóe mắt, chảy xuống cổ áo nàng, dường như thấy lạnh, nàng cụp mắt, nước mắt càng như chuỗi hạt đứt dây, từng hạt, từng hạt rơi xuống.

Hoàng đế nhìn mà trong lòng đau đớn.

Chàng cúi xuống, ôm lấy bả vai run rẩy của nàng, nhẹ giọng trấn an: “Cô nương tốt, đừng khóc, sau này trẫm sẽ chống lưng cho nàng, cố gắng bù đắp cho nàng.”

Phó Nhiêu nghẹn ngào lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má, nàng nhìn chàng: “Không, có những lời này của bệ hạ là đủ rồi, thần nữ không trách bệ hạ…”

Hoàng đế không còn gì để nói, sắc mặt vừa thu lại, lập tức ra lệnh cho bên ngoài: “Truyền Minh Quận vương.”

Khi đó Minh Quận vương đang nói cười vui vẻ trên long xa Thái Hoàng Thái hậu.

Nội thị bên ngoài lại vô cùng sốt ruột.

Không tìm thấy Phó Nhiêu trên xe ngựa, chỉ thấy một nha đầu kinh hoảng, nói nàng đi pha chế thuốc rồi, hỏi những điều khác thì không biết.

Nội thị lại tìm đến xe thuốc của Thái Y viện hỏi thăm, họ chỉ nói Phó Nhiêu lấy dược hoàn rồi không thấy đâu.

Quanh đi quẩn lại tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu.

Đang rầu rĩ không biết trả lời thế nào, Lãnh Hoài An bước từng bước nhỏ đến bên cạnh xa giá của Thái Hoàng Thái hậu.

Xa giá lập tức dừng lại, Lãnh Hoài An mỉm cười lên xe, quỳ ở bên trong thỉnh an: “Lão nô xin Thái Hoàng Thái hậu trách phạt, nghe nói người muốn triệu kiến Huyện chúa Càn Ninh, nhưng không may trong bữa trưa hình như bệ hạ có chứng ù tai. Lão nô đã tìm Huyện chúa để lấy thuốc, nào ngờ Thái Y viện không có loại thuốc đó, duy chỉ có ở trên núi sâu ở doanh trướng có sắn dây tím, Huyện chúa nói muốn đích thân đi hái thuốc, lão nô nghĩ bệnh này của bệ hạ là bệnh cũ bị mắc phải khi ở trong quân, lo rằng một khi không trị khỏi thì không thể cứu chữa được nên đã sai hai vũ lâm vệ đi theo nàng.”

“E là đến đêm mới có thể về cung.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com