Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 50



Thái Hoàng Thái hậu cười khẽ một tiếng, không để tâm.

Mẫu thân của Thẩm Dữu ở bên cạnh cũng nói tiếp theo lời Thái Hoàng Thái hậu: “Nói cũng phải, nhưng nếu gặp được chuyện vui mang lại phú quý, chắc hẳn ngươi cũng sẽ gật đầu, mẫu thân ngươi chỉ biết vui mừng thôi.”

Các nữ quyến đều không biết Thái Hoàng Thái hậu muốn ban hôn Phó Nhiêu cho ai, không tiện tiếp lời.

Phó Nhiêu cười thẹn thùng, dáng vẻ ngượng ngùng.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng, cười hỏi Thái Hoàng Thái hậu: “Lão tổ tông, ngài đang muốn chỉ hôn cho ai vậy?”

Chỉ hôn, đó là ý chỉ, không thể cãi được.

Thái Hoàng Thái hậu ôm túi sưởi, chậm rãi mỉm cười: “Nha đầu này là người có phúc, không biết tại sao được Minh Quận vương để mắt tới, nói muốn cưới nàng làm vợ lẽ, ai gia nghĩ, tuy nàng xuất thân không mấy danh giá nhưng có tấm lòng rộng lượng và gan dạ hiếm thấy, chắc chắn có thể quản được người khác, không biết chừng, Minh Quận vương bị nàng chế ngự cũng nên.”

Bà nói xong, nữ quyến trong điện âm thầm biến sắc.

Tai tiếng của Minh Quận vương đồn xa, vị Vương phi trước đây của hắn ta c.h.ế.t không rõ ràng nhưng Thái Hoàng Thái hậu lại muốn gả Phó Nhiêu cho Minh Quận vương, chẳng phải là cố tính hại con gái người ta sao?

Phó thị nữ này rõ ràng có tấm lòng hành y cứu thế, lại cứ dính dáng tới mấy thứ đào hoa rẻ rúng, trước là bị Từ Gia phụ bạc, giờ lại vướng vào Minh Quận vương.

Hàn phu nhân đã nghe Hàn Huyên kể lại Phó Nhiêu có công trong việc dập dịch, không đành lòng, lại thấy tiểu cô nương có dáng vẻ thanh tú, lại không kiêu ngạo hay nịnh nọt, càng yêu mến hơn, trong lòng tính toán sẽ giúp đỡ thế nào.

Phó Nhiêu nghe vậy, chỉ bình tĩnh dập đầu: “Nhận được ưu ái của Thái Hoàng Thái hậu, thần nữ vô cùng cảm kích, chỉ là trước đây lão mẫu trong nhà đã từng nhờ người mai mối, cũng đã chọn được người rồi, sợ là phụ ý tốt lần này của ngài.”

Hàn phu nhân nhìn thấy cơ hội, bình tĩnh đứng dậy, cúi đầu với Thái Hoàng Thái hậu.

“Bẩm lão tổ tông, thần phụ cũng từng nghe nói về việc này, sau khi Phó cô nương từ hôn với Từ phò mã, mẫu thân nàng đã vội vã định một mối hôn sự khác, hình như Trình lão ngự sử cũng có ý muốn làm mai.”

Phó Nhiêu không ngờ hôm nay có người nói hộ mình, trong lòng cảm kích không nói nên lời, nàng chỉ liếc nhìn Hàn phu nhân một cái, trong lòng âm thầm ghi nhớ.

Thái Hoàng Thái hậu híp mắt liếc nhìn Hàn phu nhân, mặt lộ vẻ không hài lòng, lại hỏi Phó Nhiêu: “Quả thật như vậy sao?”

Phó Nhiêu gật đầu: “Thật sự có việc này.” “Hắn là người ở đâu, tên là gì?”

Mặt Phó Nhiêu lộ vẻ chần chờ.

Nàng không muốn liên lụy đến Trần Hành, nàng không còn trong sạch, làm sao có thể gả cho Trần Hành được, chẳng phải làm ô uế thanh danh của hắn hay sao?

Trong lòng nổi lên cảm giác đau nhói, vào lúc đang do dự.

Ngoài điện truyền đến tiếng nói kéo dài của nội thị: “Bệ hạ giá lâm!”

Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mọi người hốt hoảng vội vàng đứng dậy quỳ xuống nghênh giá, chỉ thấy Hoàng đế Bùi Tấn mỉm cười, bước đi như gió vào trong điện.

“Hoàng tổ mẫu đã khá hơn một chút, tôn nhi vội tới thỉnh an ngài.”

Vừa rồi khi chàng biết Phó Nhiêu được triệu kiến, đành phải bỏ lại tất cả trọng thần trong điện, tìm cớ vội vàng rời đi.

Hoàng hậu đứng dậy lùi xuống dưới bậc thềm, nhường chỗ cho Hoàng đế.

Hoàng đế cười nhẹ xua tay: “Miễn lễ.” Ánh mắt lơ đãng xẹt qua người Phó Nhiêu, chàng ngồi xuống bên cạnh Thái Hoàng Thái hậu.

Chàng mặc hoàng bào vàng tươi cổ tròn có thêu kim tuyến hình mãng xà, dáng vẻ uy nghiêm, khi ngồi xuống trong điện, cả điện bừng sáng.

Thẩm Dữu lặng lẽ liếc qua khuôn mặt uy nghiêm, tuấn tú, vành tai lặng lẽ hồng lên, tim đập loạn.

“Hoàng đế tới thật đúng lúc, ai gia muốn làm mai Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu cho Minh Quận vương, ý của con thế nào?”

Dường như Hoàng đế mới nghe thấy lần đầu, hơi sững người: “Dạ? Cũng là một ý hay.”

Thái Hoàng Thái hậu tươi cười: “Ai gia cũng nghĩ như vậy…” “Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Thái Hoàng Thái hậu thấy chàng nói một nửa, hơi nhíu mày.

Hoàng đế xoa cằm suy nghĩ nói: “Chỉ là hình như Trình ái khanh từng nói với trẫm, muốn làm mai cho nàng, lúc đó trẫm đã đồng ý rồi.”

“Người ở đâu?”

“Trẫm không nhớ rõ người ở đâu, có diều, trẫm rất tin tưởng vào mắt nhìn của lão ngự sử.”

Về phần lão ngự sử làm mai cho ai… Hoàng đế hơi cong môi, tự có tính toán trước.

Hoàng đế và Hàn phu nhân đều đã nói như vậy, Thái Hoàng Thái hậu không thể cố chấp nữa, về phần người kia là ai, thật sự không cần phải tìm hiểu.

“Ai gia nghĩ có chút đáng tiếc…”

Trong lòng Thái Hoàng Thái hậu cực kỳ khó chịu. “A, tổ mẫu chỉ giáo cho?” Hoàng đế hỏi.

Thái Hoàng Thái hậu thở dài nói: “Ai gia đã từng hỏi, nha đầu kia được đạo sĩ phán là có mệnh vượng phu, chẳng phải Từ Gia nhờ vậy mà đỗ Trạng nguyên sao? Nếu nàng mà gả cho Thường Nhi thì chắc chắn Thường Nhi sẽ đi đúng hướng, làm một số việc thiết thực cho triều đình.”

Hoàng đế nghe đến đó, nụ cười trên mặt bỗng chốc tiêu tán, trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ u ám.

Vượng phu? Trừ chàng ra, ai dám làm phu quân của nàng?

“Hoàng tổ mẫu, sao có thể tin được lời của đạo sĩ được, bản thân Thường Nhi không tiến bộ, cho đệ ấy cưới một thiên tiên cũng không làm nên chuyện gì, tổ mẫu yên tâm, trẫm rảnh rỗi sẽ dạy dỗ đệ ấy thật tốt.” Giọng điệu chàng nghiêm túc hơn một chút.

Thái Hoàng Thái hậu nghe vậy rất sợ Hoàng đế lại đánh Minh Quận vương một trận nữa, vội vàng bỏ qua chủ đề này: “Được rồi, đã cho phép người ta, ai gia không hỏi nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com