Tỷ như ấu nữ Thẩm Dữu của Viễn Sơn hầu, đích nữ Phó Kha của Phó đô Ngự sử Phó Lâm Hải, nữ nhi Chu Nguyệt Như của Hình bộ Thượng thư Chu Tuyên, trưởng nữ Mai Tiêu Dung của Thông chính ty Mai Hằng cùng mười mấy qúy nữ khác lần lượt lên đài biểu diễn.
Những người trước đó đều biểu diễn rất tốt, như múa, hoặc đánh đàn, cũng có người ngâm thơ.
Thái Hoàng Thái hậu đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Dữu xuất hiện cuối cùng.
Khi Thẩm Dữu xuất hiện thì hầu như ai cũng đều tràn đầy mong đợi.
Thái Y viện cũng vậy, dù cho Hạ Linh cũng cố gắng kéo Phó Nhiêu: “Phó tỷ tỷ, tỷ theo muội đi chơi đi.”
Phó Nhiêu ngồi dưới đèn nghiền thuốc, dược cao của Lãnh Hoài An phải dùng liên tục trong ba ngày, nàng phải chuẩn bị thêm một ít: “Muội tự đi đi, tỷ bận.”
Nàng không hứng thú với tuyển tú, rõ ràng Hoàng đế sẽ không nạp phi, chắc chắn những cô nương kia lăn lộn vô ích rồi.
Hạ Linh không khuyên nổi nàng, lo mình bỏ lỡ cuộc vui.
“Muội chỉ muốn xem đệ nhất tài nữ kinh thành chúng ta Thẩm đại tiểu thư sẽ biểu diễn gì?” Nàng ấy phấn khích chạy ra ngoài.
Phó Nhiêu nhìn bóng lưng nàng ấy, hơi thất thần trong chốc lát. Dù sao cũng phải có lối thoát, sẽ có.
Cung Thiên Vũ được xây trên một hồ nước, ánh trăng rọi xuống một lớp sương trong, làn khói mờ ảo trên mặt nước, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ bằng lụa mỏng, hòa vào ánh trăng trong trẻo, khiến cho cung Thiên Vũ như Bồng Lai tiên cung.
Thẩm Dữu ở giữa muôn vàn ánh mắt chú ý, bước lên bục đá cẩm thạch trắng ở chính giữa, ngồi vào bàn dài bằng tử đàn, nàng ấy cầm bút viết một bức thư pháp.
Chỉ là một bức chữ bình thường, chẳng đáng để nói, mọi người không khỏi có chút thất vọng.
Chỉ đợi Thẩm Dữu viết xong, đích thân đem trục cuốn ấy đến trước mặt Hoàng đế, chậm rãi khom người nói: “Đây là hạ lễ của thần nữ dâng tặng bệ hạ.”
Hoàng đế và Hoàng hậu cùng lúc hướng mắt về phía trục cuốn ấy, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ lớn “Sơn Hà Cẩm Tú”.
Thư pháp mạnh mẽ uyển chuyển, khí thế hùng hồn, không giống như do một cô nương viết, quả thật khiến người ta khen ngợi.
Nhưng đây chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng là nét bút của nàng ấy lại giống hệt nét bút của Hoàng đế Bùi Tấn.
Đôi mắt Hoàng hậu thoáng vẻ kinh ngạc. Chẳng trách.
Nàng ấy âm thầm liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế, đã thấy chàng kinh ngạc, chợt vỗ tay: “Chữ tốt.”
Cũng không thể nhìn ra tâm trạng gì.
Xưa nay lòng dạ Hoàng đế luôn thâm sâu, vui giận không lộ ra ngoài, có thể nhìn hai lần đã là ân đức rồi.
Hoàng hậu thầm lo lắng.
Thẩm Dữu này đúng là hao hết tâm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Chữ này của Thẩm cô nương quen mắt quá.” Một vị đại thần lên tiếng.
Thẩm Dữu thi lễ với mọi người, thẹn thùng lại không mất vẻ đoan trang nhìn về phía Hoàng đế nói: “Từ nhỏ thần nữ đã học theo thư pháp của bệ hạ, ít nhiều cũng có chút thành tựu, mong bệ hạ chớ trách.”
Đây là đang nói với Bùi Tấn, trái tim nàng ấy đã thuộc về chàng từ lâu.
Theo lý mà nói, không có nam nhân nào có thể chống cự được sự chân thành này.
Nhưng Bùi Tấn lại là vị Hoàng đế sinh ra trên lưỡi kiếm, giang sơn này, phần phụ hoàng chàng dựng lên chỉ có một, còn lại đều là chiến tích mà chàng gây dựng.
Chàng đã vững tâm như sắt từ lâu, những lời lấy lòng tầm thường không làm lay động được chàng.
Theo lệ, Thẩm Dữu tiến lên mời rượu.
Nàng ấy nhận chén rượu trong tay thị nữ, quỳ trên mặt đất dâng lên Hoàng đế.
Cung nhân nhận lấy đặt lên trên bàn.
Trước bàn Hoàng đế đặt mười chén rượu, từ chén đầu tiên đến chén cuối cùng đều chỉnh tề như một, chén rượu lay động ánh ngũ sắc, lấp lánh ánh nước.
Chàng uống chén rượu nào thì có nghĩa là tối nay sủng hạnh vị ấy.
Hàng trăm ánh mắt trong điện đều đổ dồn vào đầu ngón tay chàng.
Tay chàng đặt trên mặt bàn, vẫn chưa động.
Thẩm Dữu lùi sang một bên cùng quỳ xuống với các cô nương khác, chờ Hoàng đế lựa chọn.
Mà cung nhân tiến lên theo thường lệ, cắm châm bạc vào chén rượu cuối cùng.
Đúng lúc này, việc khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra. Châm bạc rút ra thay đổi màu.
Mọi người vô cùng kinh hãi.
Đàm Chính Lâm lập tức tiến lên kiểm tra lại, sau khi xác nhận, ông quỳ trên mặt đất.
“Hồi bẩm bệ hạ, rượu này có độc!”
“Độc gì?”
“Lăng Hoa Độc!” “Độc tính gì?”
Đàm Chính Lâm nhìn thoáng qua Thẩm Dữu, chần chờ nói: “Kích dục…”
Mặt Thẩm Dữu biến sắc, nàng ấy vội vàng quỳ xuống, lộ vẻ oan uổng: “Không thể nào, bệ hạ, thần nữ không có hạ độc, làm sao thần nữ có thể hạ loại độc này với ngài được, không thể…”
Nàng ấy kêu một tiếng rồi đưa tay che miệng, có lẽ tức giận trong lòng, cũng có lẽ là danh tiếng mà nàng ấy đã dày công gây dựng trong nhiều năm nay đột nhiên sụp đổ, nàng ấy đau lòng cùng cực nên nôn ra một ngụm máu.