Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 55



Hoàng đế khàn giọng đẩy nàng ra ngoài, nhưng Phó Nhiêu lại xem như chàng không tin tưởng vào y thuật của mình.

Nàng đặt hòm thuốc sang một bên, quỳ gối trên đệm bàn đạp: “Bệ hạ, bệnh mà Hạ Thái y có thể trị được, thần nữ cũng có thể trị, bệnh mà Hạ Thái y không trị được, thần nữ vẫn có thể trị được.”

Lãnh Hoài An run rẩy trốn một bên lau mồ hôi, không phải lời này rất đúng đắn sao?

Bệnh của Hoàng đế là tâm bệnh, mà đã là tâm bệnh thì sao Hạ Thái y có thể trị được, nhất định phải để Phó Nhiêu ra tay.

Hoàng đế nghe xong lời của nàng, biết nàng hiểu lầm, nhưng chàng cũng không phản bác lại, xoay người qua, tay chống trán nhắm mắt nằm nghiêng, hít vào thật sâu.

Phó Nhiêu bất đắc dĩ, lại nói: “Thái Y viện phân loại tuyển Thái y theo các nhánh như đại - tiểu phương mạch, phụ khoa, châm cứu, nối xương, bệnh thương hàn, mỗi người đều có chuyên môn riêng, còn thần nữ học hỗn tạp, khám đủ thứ bệnh, có thể kham nổi một chữ “bác”, nếu bệnh của bệ hạ là thương hàn nội khoa, thần nữ không dám nhận ủy thác lớn lao, nhưng nếu luận về giải độc, thần nữ tự tin mình không thua kém Thái y.”

“Thân thể ngàn tôn của ngài trúng độc không phải chuyện nhỏ, đợi thần nữ bắt mạch cho ngài, sau đó phối ít thuốc là có thể giải ngay lập tức.”

Giọng nàng du dương như châu ngọc, quả thực dễ nghe, lại như âm thanh ma quỷ luẩn quẩn trong đầu Hoàng đế.

Tiếng quanh quẩn trong tai chàng không phải y thuật của nàng cao minh như thế nào, mà là lần trước nàng mạnh dạn dựa vào n.g.ự.c chàng, ôm cổ chàng nũng nịu ngâm nga quyến luyến.

Giọng Phó Nhiêu như ngàn sợi tơ quấn quanh cổ chàng, khiến hô hấp của chàng cũng đục hơn vài phần.

Đó là dấu hiệu của trúng độc.

Mặt Hoàng đế vùi thấp nên Phó Nhiêu không nhìn thấy sắc mặt chàng đỏ ửng, thầy thuốc chú trọng vọng, văn, vấn, thiết, nàng kề sát sau lưng chàng, ngửi xem tần suất hô hấp, lập tức cảm thấy không đúng, bàn tay buông thõng bên thắt lưng của chàng lập tức ghì chặt, nàng không nói hai lời đã kéo tới, đè lại bắt mạch.

Phó Nhiêu nhắm mắt nghe chẩn một lát, mạch tượng thông suốt, có thể thấy được tâm phế không có cản trở, trầm ổn hữu lực, tỳ vị khỏe mạnh, độc này không tổn hại đến lục phủ ngũ tạng, nhưng mạch tượng của chàng hỗn loạn, lúc chìm lúc nổi, Phó Nhiêu tập trung tinh thần, lại tách bàn tay của chàng ra, cẩn thận kiểm tra các nơi trong tay một lượt, sau khi nhận ra được chàng trúng độc gì, hai má nàng ửng đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khó trách chàng muốn đuổi nàng ra ngoài. Ấy vậy mà lại là độc kích dục.

Hoàng đế chống tay chậm rãi ngồi nửa người dậy, đôi mắt đỏ quạch như vực sâu, nặng nề nhìn nàng: “Khám ra rồi chứ? Biết rồi thì đi ra ngoài, trẫm chống cự một lúc là ổn thôi...”

Nhưng giọng nói thì đã cực kỳ tồi tệ.

Ngón tay trắng nõn của Phó Nhiêu cứng đờ tại chỗ, sắc mặt cũng trở nên u ám khó phân biệt, nàng sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại thái độ ung dung của thầy thuốc, chỉ cụp mắt nói: “Không sao, thần nữ có thể giúp ngài giải...”

Hoàng đế nghe vậy, chàng hơi nhíu mày, một tia sáng u ám lóe qua, chàng chợt hiểu ý nàng, lại mím môi, nhắm mắt ngửa mặt, rút cổ tay ra khỏi tay nàng: “Chu Hành Xuân còn không giải được Thiên Cơ, trong chốc lát mà nàng có thể giải được Lăng Hoa Độc này ư?”

Chu Hành Xuân là quốc y nổi danh nhất Thái Y viện, từng hầu hạ hai đời đế vương, mấy năm nay ngoại trừ Hoàng đế, lão đã không còn xem bệnh cho người khác nữa. Lão cao tuổi nên lần này không theo hầu giá.

Tuy Phó Nhiêu có vẻ xấu hổ, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh:

“Thuốc k.í.c.h d.ụ.c bình thường sao có thể so sánh với Thiên Cơ, Chu Thái y nhất thời không chế được thuốc giải cũng không có gì lạ, còn Lăng Hoa này, thần nữ cũng có phần nắm chắc.”

Chẳng biết Lãnh Hoài An đã lặng lẽ rời khỏi từ lúc nào, trong điện bốn bề yên tĩnh, nơi góc tường là đèn cung đình lập loè, ánh đèn bao phủ hàng lông mi dài của Phó Nhiêu, đôi mắt sáng như bị nước thấm ướt, trông ướt át, cực kỳ khơi dậy trí tưởng tượng của người khác.

Hoàng đế ấn lồng n.g.ự.c đang đập điên cuồng, khoát tay với nàng: “Nàng lui xuống đi, trẫm tự có cách...”

Chàng không thể ở cùng nàng dù chỉ một khắc.

Gương mặt của nàng, vẻ thẹn thùng của nàng, sự quyến rũ của nàng, tất cả mọi thứ của nàng, chàng đều đã chạm qua, cơ thể của chàng bao giờ cũng có phản ứng một cách thành thật.

Lần trước đã có lỗi với nàng, chàng không muốn làm tổn thương nàng nữa.

Phó Nhiêu nghe chàng có cách, nàng chợt tỉnh ngộ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com