Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 59



Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng ban mai, dần dà, một lớp quầng sáng bao phủ quanh mặt trời.

Phó Nhiêu che mắt nhìn trời, đầu mày khẽ nhíu: “Sợ là đêm sẽ mưa.”

Hạ Linh buồn chán không thôi, núp một bên giúp nàng ngắt hoa thuốc, nàng ấy nhìn theo tầm mắt nàng, bĩu môi không vui nói: “Mưa thì mưa, có gì vui đâu.”

Phó Nhiêu liếc mắt nhìn nàng ấy, mỉm cười nói: “Sao, cha muội không cho muội đi chơi à?” Dứt lời nàng nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Hạ Du: “Hạ Thái y đi đâu rồi?”

Hạ Linh cụp mi nghịch tiên hạc thảo(*) trong tay, tiện tay ném vào cối nghiền, rầu rĩ đáp: “Cha phụng chiếu đến điện Thọ Ninh của Thái Hoàng Thái Hậu, nói là xem bệnh cho Thẩm cô nương.”

(*)Tiên hạc thảo: vị thuốc Đông Y.

Nàng ấy dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt dần phiếm hồng, sau đó tủi thân lẩm bẩm: “Đã nói cho muội đi săn, muột vất vả lắm mới tới, vậy mà lại không cho muội đi...” Mũi nàng ấy cay cay, nước mắt đã trào ra.

Phó Nhiêu ở chung với nàng ấy hai ngày, cũng nhìn ra tính tình ngây thơ hoạt bát của tiểu cô nương này, nào phải đến đây để xem mắt phu quân, rõ ràng là nghịch ngợm đến chơi thì có, nàng vỗ bả vai Hạ Linh, dịu dàng vỗ về: “Không khóc, hôm nay là ngày đầu tiên đi săn, ta còn không đi được, đợi ngày mai hoặc ngày mốt, ta được rảnh rồi sẽ đi chơi với muội nhé?”

Hạ Linh nghe vậy lập tức mở to mắt: “Thật không?”



Phó Nhiêu cười gật đầu.

Nỗi buồn của tiểu cô nương tới nhanh, đi cũng nhanh, nàng ấy lau nước mắt, ôm lấy bình thuốc rồi nhanh chóng giã thuốc: “Vậy muội làm thêm cho tỷ tỷ chút việc.”

Phó Nhiêu bật cười lắc đầu, thoáng nhìn bên bờ nước xa xa có cô nương đang thả diều, bèn khuyên nàng ấy: “Muội đừng bận rộn ở đây, đi chơi với các cô nương ấy đi.”

Hạ Linh nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ dột: “Muội không đi, bên đó có một vị lắm mồm mà muội quen, nếu nàng ta biết muội giả làm nha hoàn đến hành cung, chắc chắn sẽ chê cười muội cả đời.”

Phó Nhiêu cười mà không nói.

Một lát sau, ở ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như bên cánh rừng phía trước có người bị thương được khiêng ra, Phó Nhiêu vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, đi ra ngoài kiểm tra.

Hoá ra là một thế gia công tử sơ suất ngã từ trên ngựa xuống, bắp chân bị một thanh gỗ xuyên qua, bây giờ muốn lấy thanh gỗ đó ra hết sức khó khăn, chàng công tử khôi ngô kia mặt lúc đỏ lúc trắng, thở hổn hển, trông hắn mệt mỏi, chắc là đã đau đến mức không thốt ra được tiếng nào, thật xui xẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Mấy vị Thái y ở lại Thái Y viện nhanh chóng lao tới, có người giỏi trị thương gân động cốt, có người giỏi xử lý vết thương ngoài da, tuy gấp gáp, song họ vẫn điềm tĩnh khiêng người vào lều.

Người được đặt trên chiếc trường án, mấy vị Thái y cùng nhau vây quanh, trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng kêu đau đinh tai nhức óc, thanh gỗ được lấy ra, có điều m.á.u tươi tuôn ồ ạt, các Thái y hợp lực xử lý để m.á.u ngừng chảy.

Bận rộn một hồi mới vất vả xử lý xong vết thương, bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi sốt ruột: “Thái y, Thái y!”

...



Gần trưa, năm người bị thương đã được thu xếp ổn thỏa trong lều, Phó Nhiêu cũng bận rộn đến mức trán lấm tấm mồ hôi.

Mai Linh Tiêu cưỡi ngựa bị ngã, gò má cạ rách một miếng da, sau khi Phó Nhiêu băng bó cho nàng ta, ả ta lại liều mạng kéo Phó Nhiêu hỏi có để lại sẹo không.

Phó Nhiêu phớt lờ. Lần trước ở Hoàng cung Mai Linh Tiêu giúp đỡ Công chúa Bình Khang hại nàng, sao nàng có thể nhẫn nhịn được?

Mai Linh Tiêu tức giận, nhưng lúc này nàng ta đang ở địa bàn của Phó Nhiêu, cũng không dám cứng đầu cứng cổ tranh luận, sợ Phó Nhiêu âm thầm động tay động chân hại ả, nhất là khi thấy một vị nam tử phong độ nhanh nhẹn đi vào trong, ả lập tức rơi nước mắt, ôm má lúm đồng tiền nũng nịu: “Huân ca ca, huynh đừng tới đây, Tiêu Nhi bây giờ xấu c.h.ế.t đi được...”

Phó Nhiêu nghe thấy giọng nói nũng nịu này của ả, cả người sởn da gà, nàng liếc mắt nhìn về phía nam tử kia ở cửa, thấy người tới mặc y phục xanh thẳm, ống quần buộc một lớp da thú bảo vệ đầu gối, trông hắn cao to anh tuấn, phong thái hiên ngang.

Người này hẳn là tam thiếu gia của Lý gia, biểu ca của Công chúa Bình Khang - Lý Huân.

Lý Huân trông thấy Phó Nhiêu, vẻ mặt hơi sững sờ. Hắn gật đầu, bước vào trong và đi tới bên cạnh Mai Linh Tiêu.

Lúc đó Mai Linh Tiêu đã ngồi xê người sang, thút thít nức nở không ngừng.

Lý Huân đứng sau lưng nàng ta dịu giọng an ủi: “Một vết thương nhỏ thôi mà, không sao.”

Mai Linh Tiêu nghe vậy thì che miệng vết thương, tủi thân liếc hắn: “Sao lại là vết thương nhỏ, ngộ ngỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ?”



Lý Huân nhạy bén, vừa nhìn đã hiểu tâm tư ả, khẽ cười: “Dù có sẹo thì cũng không đáng ngại.”

Ngữ khí dịu dàng hơn vài phần.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com