Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 64



Rừng rậm phía trước u tối, dãy núi nhấp nhô, phác họa ra dáng hình đáng sợ trong màn mưa, tựa như mãnh thú nằm rạp xuống, bị mưa to áp chế không thể động đậy. Nó như đang ẩn nhẫn mai phục, vận sức chờ hành động, như thể sẽ thức tỉnh trong chớp mắt.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước, tạo thành tấm lưới không thể lọt gió trước mặt nàng. Tiếng mưa rơi lộp độp va trên cành lá, tiếng vang càng lớn, lòng Phó Nhiêu càng yên tĩnh, màn mưa này đã trở thành chiếc ô bảo vệ tốt nhất của nàng.

Đợi mưa tạnh, nàng lập tức tìm một chạc cây nghỉ ngơi, cũng có thể bảo đảm cho sự an toàn của bản thân.

Đối với nàng mà nói, kiểu trải nghiệm này không phải là hiếm hoi.

Một lát sau, hình như trong màn mưa xuất hiện những đốm sáng lẻ tẻ, đốm sáng càng lúc càng lớn, hệt như những ngọn đuốc được bọc bằng nỉ trâu, tiếp đến có một vài cái bóng mơ hồ hiện ra trong quầng sáng.

Phó Nhiêu ôm chặt bình thủy tinh trong lòng, nàng mở to hai mắt nhìn, dần dần, một vài bóng người chạy ra từ trong rừng cây.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc đang gọi nàng: “Nhiêu Nhiêu, Phó Nhiêu?”

Là bệ hạ!

Phó Nhiêu kinh ngạc đến mức tim suýt nữa rớt khỏi cổ họng. Sao chàng lại đến đây?

Sao chàng lại đích thân đến đây?

Phó Nhiêu cũng đoán được khi Hoàng đế nghe tin nàng mất tích chắc chắn sẽ phái người tới tìm nàng. Nhưng nàng không ngờ rằng chàng đường đường là thiên tử, một đế vương tâm tư thâm trầm, thận trọng, biết tự kiềm chế lại không màng nguy hiểm mà đến thâm sơn tìm một nữ nhân.

Tiếng tim đập thình thịch của Phó Nhiêu như muốn phá vỡ lồng ngực, ngón tay trắng nõn bấm sâu vào trong thịt, hốc mắt chợt rớm lệ, mũi ê ẩm nghẹt thở như có đá chắn lại, suýt nữa khiến nàng không thở nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cổ họng nghẹn lại như dính chặt, nàng muốn gọi chàng, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt thành tiếng.

Chỉ thấy bóng dáng ấy cưỡi ngựa dẫn đầu chạy về phía nàng, ngọn đuốc đến gần, chiếu sáng cái bóng đen như mực của Phó Nhiêu.

Hoàng đế nhận lấy đuốc từ trong tay thị vệ, xoay người xuống ngựa, chàng đội nón, chậm rãi tới gần, thấy trong một cái hang nho nhỏ có một người. Cả cơ thể nhỏ bé ấy co ro một chỗ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khuất sau nhúm lông

dính đầy bùn đất. Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt đen láy của nàng, thậm chí chàng còn thấy được bóng dáng của mình trong ánh nước mắt trong suốt đó.

Trái tim treo lơ lửng cả đêm giờ đã chậm rãi buông xuống, chàng thở phào, đưa đuốc cho thị vệ rồi tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Nhiêu, ấn nàng vào lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch của mình, giọng nói kiềm chế run rẩy vang lên bên tai nàng: “Trẫm tới trễ, khiến nàng sợ rồi đúng không?”

Cả người Phó Nhiêu cứng đờ, không thể cử động, đầu óc cũng đờ đẫn. Nàng lẳng lặng tựa vào lồng n.g.ự.c chàng, tiếp nhận ấm áp trong lồng n.g.ự.c Hoàng đế, sợ mình nhìn lầm nên không dám chớp mắt. Đến tận giờ phút này, khi thật sự cảm nhận được hơi ấm trong lòng đối phương, nàng mới hoảng hốt nhận ra chàng thật sự tới tìm mình.

Chớp mắt một cái, một hàng lệ nóng hổi lăn xuống, nàng hít hít mũi, muốn nói cho chàng biết rằng mình không sợ, thật ra nàng không sợ, cảnh ngộ nguy hiểm hơn thế này nàng đều đã trải qua. Từ nhỏ nàng đã leo trèo, mò mẫn, lăn lộn mà lớn lên. Sở dĩ nàng khóc là vì kinh ngạc trước sự xuất hiện của chàng, sao chàng có thể tới đây, vì sao phải tới chứ, tình yêu như vậy, nàng không nhận nổi. Song nàng chẳng nói năng gì cả, một chữ cũng không thốt ra được.

Hoàng đế chỉ xem như nàng sợ hãi, ôm chặt nàng vào lòng, thị vệ đưa tới một cái áo gió có thể che mưa, chàng trùm cho Phó Nhiêu, ôm người lên ngựa.

Trước đó, vì để tìm kiếm Phó Nhiêu, chàng chia thị vệ thành ba đường. Lưu Đồng và Phó Chỉ huy sứ Hắc Long vệ mỗi người lĩnh một đội nhân mã, sau khi tìm được tung tích Phó Nhiêu, chàng lại phân tán nhân lực, hiện tại bên cạnh chàng chỉ có ba người.

Mưa quá lớn, mặt đất cực kỳ lầy lội, không thể đi được.

Thị vệ tìm được một hang động có thể tránh mưa, giơ đuốc lên chui vào sâu trong mới phát hiện hang động này rất lớn. Bên trong cực kỳ khô ráo, có vẻ như có thợ săn thường tới nơi này, thậm chí dưới tường phía Tây còn đắp một cái giường bùn. Thị vệ trải một cái áo gió sạch sẽ xuống, một người khác nhặt ít cành cây ở trong động, dựng thành đống lửa.

Còn một người đưa lương khô và túi nước. Sau khi ba người bố trí ổn thoả mọi thứ, tất cả đều thối lui.

Hoàng đế vẫn ôm chặt Phó Nhiêu trong lòng, chưa từng buông lỏng giây phút nào. Thị vệ rời khỏi, chàng mới cẩn thận từng li từng tí đặt nàng xuống. Người Phó Nhiêu đã ướt đẫm từ lâu, không tiện gặp người, hai chân nàng lạnh đến cứng đờ, vừa chạm đất đã suýt ngã, Hoàng đế vững vàng đỡ được nàng bằng một tay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com