Mùi Long Diên hương quen thuộc thấm vào chóp mũi nàng, từng chút từng chút khiến nàng tỉnh táo lại, nàng nghiêng người kéo khoảng cách xa ra, tránh khỏi hơi thở của chàng.
Người nam nhân trước mặt không mặc hoàng phục màu vàng sặc sỡ, không có cung điện trang nghiêm uy nghi kia làm nền, trong lòng đối với chàng ít đi vài phần sợ hãi, vì thế mới thất thần.
Không thể, cho dù chàng có tốt hơn nữa, hoàng cung cũng không phải là nơi nàng đi về.
Phó Nhiêu lặng lẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay chàng, đứng dậy ôm bình lưu ly trong góc về, quỳ xuống trước mặt chàng.
“Bệ hạ, đây là một cây hoa Ngũ Hành Linh Đằng.”
Ánh mắt Hoàng đế dời qua, dây mây xanh quấn quanh cành cây, cuối cùng ở đầu cành nở ra một đóa hoa nhỏ ngũ sắc, đóa hoa không lớn nhưng lại cực kỳ diễm lệ: “Thì ra đây là hoa Ngũ Hành Linh Đằng, trẫm cũng từng nghe qua, cực kỳ hiếm thấy, rất khó tìm”.
“Đúng vậy!”
“Hoa này có công hiệu cải tử hồi sinh...” Phó Nhiêu vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng e ngại và căng thẳng đan xen, đây là cơ hội tốt nhất để nàng thẳng thắn bày tỏ, thiên thời địa lợi nhân hòa...
Đang định mở miệng, ánh mắt Hoàng đế sâu kín dừng ở trên gốc cây đằng hoa kia, tính toán suy nghĩ của nàng: “Nhiêu Nhiêu, khi còn bé nàng thường vào núi hái thuốc sao?”
Hôm nay nàng gan dạ sáng suốt và bản lĩnh như vậy nhất định không phải dễ dàng mà có được.
Phó Nhiêu tim đập thình thịch, nghe vậy, nàng chậm rãi thở dài, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, ta từ ba tuổi đã có thể đan giỏ, tổ mẫu ta liền dẫn ta lên núi, mặc dù ta không biết võ nghệ nhưng cũng học được chút kĩ năng, tổ mẫu dạy ta phân biệt phương hướng ở núi sâu rừng già như thế nào, làm sao để thoát khỏi nguy hiểm...”
Sau đó lại nói đến chuyện thỉnh thoảng nàng một mình vào núi hái thuốc đổi lấy tiền trang trải cho gia đình.
Phó Nhiêu mở hộp ra, thao thao bất tuyệt, nhằm tăng thêm can đảm cho mình, cũng là vì để Hoàng đế hiểu nàng hơn, nàng là một đứa trẻ thôn quê, không thích hợp vào cung.
Nhưng Hoàng đế càng nghe sắc mặt lại càng khó coi, đến cuối cùng n.g.ự.c lại nhói đau.
“Trẫm không biết nàng chịu khổ như vậy...”
Phó Nhiêu ngại ngùng cười cười: “Con nhà nghèo từ sớm đã phải phụ giúp gia đình rồi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoàng đế hơi tựa ở mép giường, chậm rãi gật đầu: “Sau này nàng không cần gánh vác mọi thứ nữa, chỉ cần nói hết ra, tất cả đều có trẫm ở đây...”
Phó Nhiêu miễn cưỡng cười, im lặng một lát, đưa bình lưu ly kia về phía trước: “Bệ hạ, đây là vật đáng giá nhất trong tay thần nữ, cũng là thứ mà thần nữ dùng mạng đổi lấy, thần nữ dâng nó cho bệ hạ...”
Hoàng đế thần sắc khẽ động, trong lòng hơi có dự cảm không ổn, chần chờ nói: “Đã là nàng dùng mạng đổi lấy, nàng nên cất kỹ, dâng cho trẫm làm gì?”
“Không...” Phó Nhiêu lắc đầu, dịch đầu gối đi về phía trước tới gần một chút, ngữ khí thành khẩn: “Bệ hạ, ngài đối xử với ta quá tốt, ta không có gì báo đáp, cho nên ta muốn đem...”
Đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, run rẩy, đối mặt với vẻ mặt ngày càng nghiêm túc của chàng, nàng do dự, lòng từng chút trầm xuống, rất muốn từ bỏ, nhưng không biết là dũng khí từ đâu tới, nén lại những giọt nước mắt bướng bỉnh, dứt khoát nói: “Muốn hiến vật này cho bệ hạ, để trả ơn bệ hạ.”
Gió tàn như sương đ.â.m vào trái tim ấm áp của chàng, từng chút dập tắt hy vọng cùng với vui mừng trong lòng chàng.
Chàng trải qua bao nhiêu trắc trở, bỏ lại tất cả cận thần trong cung, đội mưa phi ngựa tới vùng hoang vu chỉ vì bông hoa này sao?
Trong nháy mắt trên mặt chàng hiện lên vẻ thâm trầm, chàng bỗng dưng cười nhạo ra tiếng, giống như là không hiểu lời nàng nói, dời tầm mắt xuống: “Trẫm không biết chế thuốc, thứ này có tác dụng gì?”
Phó Nhiêu không biết trong lòng mình có cảm giác như thế nào, lúc thì như cho dầu vào nước sôi, lúc thì như lội qua hầm băng, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, không biết nên nói cái gì, đôi tay cầm bình lưu ly, thân thể mềm mại run rẩy nhưng không có dấu hiệu di chuyển.
Bên trong động yên tĩnh đến kỳ lạ, gió lạnh cuốn vào như d.a.o găm, lại làm bùng lên đống lửa, đống lửa kia cũng không cam lòng yếu thế, ban đầu ảm đạm nhưng trong nháy mắt ngọn lửa nổi lên, cháy càng ngày càng lớn.
Phản chiếu ngọn lửa cháy rực, ánh sáng trong đáy mắt chàng từng chút bị dập tắt.
Tiếng gió lạnh gào thét vang lên bên tai.
Rất lâu sau, chàng ném chuỗi hạt đang đùa nghịch trong tay về phía đống lửa, lạnh lùng nói: “Nàng muốn dùng loại thảo mộc quý này để chấm dứt tình ý giữa trẫm và nàng sao?”
Tim Phó Nhiêu giống như bị kim đâm, đau đến suýt nữa rơi lệ, nàng cắn môi, mắt vẫn cụp xuống, ngầm thừa nhận.
Chàng ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu nàng như vậy, nàng lại không biết tốt xấu, trong lòng hổ thẹn nhưng không hối hận. Nếu không làm vậy thì không thể cắt đứt ý niệm trong lòng chàng.
“Bệ hạ, ta có lời muốn nói với ngài…”
“Ta biết...” Giọng nói của chàng vang lên ôn hòa, cùng với tiếng mưa rơi ập vào tai nàng, chặn lời nàng.
Chàng nghiêng người lại, bàn tay rộng đặt lên má nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm nàng, xoa dịu ưu sầu kia, nàng vô cùng run rẩy, sóng nước trong bình lưu ly lắc lư theo, nàng muốn né tránh tay của chàng, nhưng hơi thở mát lạnh của chàng xen lẫn Long Diên hương, giống như có một ma lực nào đó vây chặt lấy nàng, đôi mắt hạnh nhân của nàng kinh ngạc không thể cử động.