Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 70



Trong giây lát, Phó Nhiêu buông chàng ra, rất bất đắc dĩ nhìn chàng: “Bệ hạ, con Lăng Hoa Xà kia có độc, trong cơ thể người cũng có một chút.”

Hoàng đế sửng sốt, hóa ra thân thể khô nóng là do độc tính, không phải rượu mạnh gây nên.

Bốn mắt nhìn nhau, không nghiêng không lệch chạm vào nhau rồi lại sơ ý tránh đi, nhất thời hai người ngây ra như phỗng.

Gió lạnh tràn vào, ngọn lửa rít lên, gió lạnh cuốn vào tóc của nàng, bất ngờ không kịp đề phòng lại quẹt qua mặt chàng.



Hoàng đế theo bản năng đưa tay chộp lấy, ban đầu chỉ coi là cảm giác say rượu, bây giờ ý thức được là cái gì nên ngay lập tức tỉnh táo lại.

Ánh lửa bức người, làm nổi bật hai má phấn hồng của nàng như mỹ ngọc, chàng muốn buông lỏng tóc của nàng ra nhưng tay lại cứng đờ, chàng bị dung mạo của nàng thu hút, không dời mắt được.

Dung mạo nàng cực đẹp, nở rộ như hoa mùa xuân. “Nhiêu Nhiêu, đến chỗ trẫm…”

Trong hang động tĩnh lặng, tiếng nói trầm thấp của chàng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm.

Phó Nhiêu khó chịu vô cùng, mơ màng giống như muốn ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy cả người có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, khiến nàng không thể tập trung vào điều gì hay quyết định cái gì.

“Bệ hạ…”

Tuy nàng không muốn, nhưng âm thanh ra khỏi miệng lại đặc biệt yêu kiều quyến rũ.

Nàng thống khổ nhắm hai mắt, kéo cổ áo để gió lạnh kia thổi vào mới dễ chịu hơn một chút.

Thời gian trôi qua, nhiệt độ trên người càng ngày càng cao, mồ hôi từ sau lưng chảy ra, theo sống lưng trượt xuống.

Hoàng đế thấy trán nàng mồ hôi đầm đìa liền biết độc tính trong người nàng nặng hơn mình, thấy nàng lung lay sắp đổ, liền tới gần nàng...

Lý trí còn sót lại của Phó Nhiêu buộc mình tránh đi, lắc lắc thắt lưng, chậm rãi lùi ra một khoảng: “Không sao, đợi một lát nữa là sẽ ổn thôi…”



Hoàng đế vẫn đưa tay về phía nàng, trịnh trọng nói: “Trẫm hứa với nàng sẽ đường đường chính chính nghênh đón nàng vào cung...”

Sở dĩ chàng đuổi theo Phó Nhiêu không buông là vì trong lòng có kế hoạch, lúc đầu không quá rõ ràng, nhưng dần dần, ý tưởng này đã bén rễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chuyện cung Thiên Vũ lần này, Hoàng hậu khó chối tội, mặc dù chàng còn chưa tra được chứng cớ, nhưng là ai làm thì trong lòng chàng đều biết rõ, sử dụng thủ đoạn hạ lưu, chàng làm sao có thể nhịn được.

Chờ Lưu Đồng lấy được chứng cứ, chàng liền có đủ lý do phế hậu. Sau khi phế truất, chàng có thể giao ngôi vị Hoàng hậu cho nàng.

Trước mắt, hai người đều trúng độc rắn, chịu đựng như vậy không phải là cách, không ai có thể dự đoán được một lát nữa mất khả năng khống chế thì sẽ phát sinh cái gì.

Trước khi chuyện đó xảy ra, chàng muốn cho nàng một lời hứa.

Phó Nhiêu hoàn toàn không để ý lời của chàng, nàng nằm ở nơi đó, thắt lưng mềm mại, tư thế xinh đẹp, cả người ướt sũng, giống như vớt ra từ trong nước.

Hoàng đế sắc mặt tối tăm như vực thẳm, tình trạng của nàng không tốt... Đương nhiên, chàng cũng không khá hơn chút nào.

Chàng nghiêng người về phía trước, chạm vào cánh tay nàng, muốn đỡ nàng dậy.

Phó Nhiêu ngước mắt, tầm mắt m.ô.n.g lung, vẻ mặt chàng căng thẳng, đường cong hàm dưới cứng rắn mà sắc bén… Ánh mắt mãnh liệt như muốn nuốt chửng nàng.

Sóng nhiệt bốc hơi, mắt nàng mơ hồ, chỉ nhìn thấy bóng chàng lắc lư, kéo qua kéo lại, giống như muốn chui vào trong đầu nàng, chui vào trong lòng nàng.



“Bệ hạ…” Nàng khóc lên thành tiếng, nàng thống khổ nhìn bên ngoài mưa to xối xả, sắp cắn nát cái miệng nhỏ nhắn: “Ta... Ta đến chỗ mưa...”

Theo một tiếng lẩm bẩm này, nàng chống đỡ nửa người, lảo đảo phóng ra ngoài.

Bên ngoài hang động, mưa bụi trong veo, ngọn núi lại u ám.

Một trận mưa bụi theo gió cuốn tới trước mặt, nàng còn chưa ra khỏi cửa động, một cánh tay mạnh mẽ đã ngăn lại, chộp lấy cánh tay mảnh mai của nàng, kéo nàng trở về, xoay người, ngăn cách nàng với bên ngoài mưa gió.

Phó Nhiêu thiếu chút nữa đụng vào n.g.ự.c chàng, mồ hôi dính dính, dán vào xiêm y, cực kỳ khó chịu.

Ngước mắt lên, tầm mắt đan xen.

Chàng cúi đầu, cẩn thận phủi đi từng li từng tí mồ hôi trên trán nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Nhiêu Nhiêu, đừng sợ, tất cả đều có trẫm ở đây”.

Sự bất an của thân thể vững vàng chiếm cứ ý thức của nàng, cánh tay không tự chủ được dùng sức túm lấy góc áo của chàng, giống như lục bình c.h.ế.t đuối, cả người căng thẳng mà sợ hãi và tuyệt vọng, vào giờ phút này toàn bộ đều sụp đổ, biến thành ánh mắt mơ màng.

Ánh lửa nhảy nhót trong bóng đêm hun hút, khuấy động một góc lạnh lẽo của mùa thu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com