Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 82



Nghe ra được, trong giọng nói của chàng có sự đau lòng kéo dài và áy náy.

Phó Nhiêu hít một ngụm khí, từ từ tránh khỏi sức mạnh của chàng, lùi một bước hỏi: “Bệ hạ, ngài có thể nói cho ta, vì sao Đại điện hạ lại trúng độc không?”

Trong bóng tối, đôi mắt của Hoàng đế đen như mực, đen tối khó dò, sau một lúc lâu, chàng chậm rãi kể lại chuyện năm đó: “Khi ấy, trẫm bận việc đối phó với lão Cửu, chỉnh đốn triều cương, lại phải phái binh chống đỡ giặc Nhung nhân cơ hội xâm lăng, bảo vệ mẹ con bọn họ không chặt, trẫm vừa lên ngôi, người của hậu cung không kịp bỏ cũ thay mới, bị người ta chui chỗ trống, Hoàng Thái hậu cũng vậy, Hoàng hậu cũng thế, đều là nợ Kiều gia…”

Sau khi dần thích nghi với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng nhau.

Hoàng đế nhẹ nhàng nâng tay, vỗ về gương mặt nõn nà của nàng, nâng nàng lên, nhìn mà nói: “Nàng đừng sợ, Nhiêu Nhiêu, từ sau lúc đó, trẫm đã thanh tẩy người làm trong hậu cung một lần, không còn xảy ra việc g.i.ế.c hại con nối dõi nữa, tổ chức nội giám(*) của trẫm có hai mươi tư nha môn, khống chế chặt chuyện ăn, mặc ở, đi lại trong tay.”

(*)Nội giám: giám sát phần bên trong

“Chuyện Công chúa Bình Khang hại nàng lần trước là trẫm sơ sẩy, đặt trọng tâm vào việc phòng hộ các cung, lại quên đi phía ngoài. Tiểu hoàng môn dẫn nàng vào cung Tích Ngọc, bề ngoài là người của Hoàng hậu, thực ra là quân cờ của Thục Phi nên mới dẫn đến chuyện nàng bị người ta hãm hại. Độc cũng là Bình Khang tự mang vào từ ngoài cung, nó giấu rất kĩ, nội thị không dám soát người. Sau khi nàng đến Gia Châu, trẫm lại chỉnh đốn cung đình một lần nữa, chuyện như vậy, sau này sẽ không xảy ra nữa…”

Phó Nhiêu thầm mím môi, chẳng coi lời nói của chàng ra gì.

Dù chàng ra tay tàn nhẫn, người hậu cung lại như mây, luôn có chỗ không phòng bị được, cũng có người sẽ không sợ chết.

Với nàng mà nói, cho dù hậu cung là thiên đường, nàng cũng không muốn đi.

Huống chi, tấm gương của Đại Hoàng tử còn ở trước mắt.

Nàng cười tươi đẩy chàng ra, nhu mì nói: “Bệ hạ, đêm qua người chưa nghỉ ngơi, hôm này còn phải lên triều, về nghỉ ngơi một lát đi ạ.”

Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, vẫn không nhúc nhích.

Phó Nhiêu bị chàng nhìn mà da đầu tê dại, co quắp tránh khỏi ánh mắt nóng rực của chàng, nhẹ giọng nài nỉ: “Ta… Ta cũng mệt…”

Chàng vẫn không nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau một lúc lâu, chàng khàn giọng hỏi: “Có lén uống thuốc tránh thai không?”

Phó Nhiêu nghe vậy cơ thể khó khăn lắm mới mềm được một nửa, mặt đẹp lại bị sóng nhiệt nóng hổi tập kích, cánh tay bủn rủn vô lực, suýt chút nữa làm rớt sách y trong lòng, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất: “Không… Không có…”

“Thật sự không có?”

Chàng siết cánh tay nàng chặt hơn một chút.

Suýt nữa Phó Nhiêu không đứng nổi, tiếng nhỏ như ruồi muỗi kêu: “Ngài… Không phải ngài sai người theo dõi ta sao?”

Phó Nhiêu không ngốc, nhìn ra sự sắp xếp của Lãnh Hoài An đặt bên cạnh mình.

Mắt Hoàng đế hơi sôi trào chút mong chờ, trong bóng tối hiện ra đầm lạnh: “Nhiêu Nhiêu, bản lĩnh của nàng không tầm thường, nhưng nhất định đừng làm ra chuyện chọc giận trẫm, nàng nên biết, trẫm rất coi trọng chuyện con nối dõi… Nàng hiểu rõ chưa?”

Phó Nhiêu quẫn bách đến nỗi đổ mồ hôi đầy người, chàng đang lo nàng âm thầm gian lận, hoặc sợ nàng lỡ mang thai sẽ âm thầm bỏ con.

Phó Nhiêu chột dạ cụp mắt, uể oải đẩy chàng ra: “Bệ hạ… Ngài nghỉ ngơi đi, thần nữ muốn cáo lui…”

Ánh mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của nàng thật lâu, cuối cùng thả nàng rời đi.

Phó Nhiêu không biết, một lát sau, một tiểu cung nữ vội vã lướt vào điện của Hoàng hậu, lúc này Hoàng hậu mới trở về từ Lan Thủy uyển, biết bệnh tình của Đại Hoàng tử ổn định mới trở về điện nghỉ ngơi, đang ngồi trên sạp mềm, tay cầm chung trà,nhắm mắt suy ngẫm.

Tiểu cung nữ kia lặng lẽ vào nội điện, nhìn qua khắp nơi, thấy không có ai mới quỳ gối trước mặt Hoàng hậu: “Nương nương, nô tỳ tìm Phó Thái y hỏi bệnh tình của điện hạ, nô tỳ đi theo Phó Thái y, lại thấy nàng ta đi vào đường đi sau điện Càn Khôn, lâu rồi cũng không ra. Khi nô tỳ định rời đi, loáng thoáng nghe thấy trong phòng gạch truyền ra tiếng…”

Hoàng hậu nghe vậy bỗng mở mắt, nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi nói nàng ta lén gặp người khác?”

Mồ hôi lạnh của tiểu cung nữ chảy ròng, nằm dưới chân nàng, hạ giọng nói: “Nô tỳ miễn cưỡng nghe ra, hình như nàng ta gọi một câu “bệ hạ”…”

Tay Hoàng hậu cứng đờ, chung trà rơi xuống theo giọng nói.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com