Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 94



Người nam nhân này trưởng thành, lại cực kỳ có mị lực.

Cũng khó trách nhiều nữ nhân vì chàng mà không từ thủ đoạn.

Phó Nhiêu lắc đầu lấy lại sự tập trung, có vài phần chột dạ, nàng vén vạt váy, vòng qua bình phong, chậm rãi đi tới ngự tiền.

Cũng không dám nhìn chàng, nàng quy củ quỳ xuống bên cạnh án của chàng: “Thần nữ thỉnh an bệ hạ.” Quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy.

Hoàng đế chậm rãi khép sách lại, thần sắc ngẩn ngơ nhìn nàng.

Vừa rồi nàng đứng ở cửa lâu như vậy, chậm chạp không đi tới, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Một bộ váy dài màu trăng non, bên hông buộc đai lưng màu lam, phác họa dáng người yểu điệu.

Đã rất lâu rồi chàng không thấy nàng mặc váy.

Hôm nay lại búi tóc Vân Kế, thướt tha lả lướt, trông giống như Dao Trì tiên tử, dù cho là vì người khác mà đến thì chàng cũng chấp nhận.



“Chuyện gì?” Chàng lại lật sách, cúi đầu, thờ ơ hỏi.

Phó Nhiêu căn bản không biết mình đã bị chàng nhìn thấu, quỳ thẳng người, nũng nịu liếc chàng một cái, ngại ngùng bắt đầu câu chuyện.

“Nghe nói bệ hạ hôm nay tới tiệm thuốc, thân thể ta không khỏe nên cũng không đến tiệm thuốc, khiến bệ hạ tới vô ích…”

Có lẽ là vì lạnh nên giọng của nàng nhỏ yếu vô lực, giống như chiếc lông vũ trong suốt kia, từng chút từng chút phất qua trái tim chàng, một cảm giác ngứa ngáy khe khẽ trỗi dậy.

Chàng không cử động mà chỉ ừ một tiếng, cũng không nói tiếp.

Phó Nhiêu gặp khó khăn, vốn là muốn dẫn dắt câu chuyện từ việc chàng ra khỏi cung đến việc sứ giả của Chiếm quốc, làm sao mà biết chàng không lên tiếng.

Chỉ có thể kiên trì tiếp tục thăm dò: “Quýt mà bệ hạ đưa tới rất ngon, ta đã ăn rất nhiều, đợi khi trở về…” Vốn định nói khi quay về sẽ tự tay làm chút đồ ăn tặng lại chàng, nhưng thầm nghĩ không ổn, liền nuốt lại những lời định nói.

Hoàng đế nghe nàng lỡ lời một tiếng mà lại không nói tiếp, liền cảm thấy không vui: “Quay về làm sao?”

Phó Nhiêu ngoan ngoãn nói: “Khi quay về ta sẽ kê cho bệ hạ một ít thuốc an thần, giúp ngài ngủ ngon.”

Hoàng đế luôn cảm thấy đây không phải ý tứ ban đầu của nàng, nhưng cũng biết tính tình của nàng rất khó đoán, muốn biết được tâm tư của nàng, khó như lên trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lại nghĩ đến nàng vì người khác mà không tiếc thân thể mình, mạo hiểm gió tuyết vào cung, trong lòng tức giận không thể giải thích được.

Chàng cau mày nhìn nàng, đôi mắt hạnh nhân giống như bị nước rửa qua mờ ảo, hai gò má phiếm hồng, bị chậu than bên cạnh chiếu lên vô cùng xinh đẹp, nàng khiến chàng nhớ tới đêm đó ở nham động, cả người nàng ướt sũng, ánh mắt trông mong nhìn chàng.

Ngọn lửa trong lòng lập tức tiêu tan. “Rất lạnh phải không?”

Phó Nhiêu thấy giọng nói hòa hoãn của chàng, can đảm lập tức dâng lên, ánh mắt sáng lưu chuyển, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, ta là vì Dương…”

“Trẫm mệt rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói” Chàng lạnh mặt cắt đứt lời nàng.

Phó Nhiêu như nghẹn ở cổ họng, nghĩ đến nữ quyến Dương gia mềm yếu, ở trong lao nhiều thêm một ngày là gánh thêm một phần nguy hiểm, Dương gia lại là bởi vì nàng mà đắc tội Phó gia, Phó Nhiêu làm sao mà nhịn được, đáy mắt ngập nước lộ ra vài phần năn nỉ: “Bệ hạ, ngài vì thần nữ đã khổ tâm cứu chữa Đại Hoàng tử mà có thể nghe thần nữ nói hết lời hay không…”

Hoàng đế nhắm mắt, nhíu mày không nói.

Phó Nhiêu vén tóc mai ra sau tai, liền chớp lấy cơ hội nói: “Bệ hạ, Dương gia oan uổng, có người lên kế hoạch ám hại Dương đại nhân, đây là chứng cứ.”

Nàng lấy danh sách trực ban kia từ trong n.g.ự.c ra.

Hoàng đế nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng lập tức nheo lại, chàng còn tưởng nàng là vì muốn cầu xin hộ Dương gia mà vào cung, tuy chàng rất yêu thương nàng nhưng cũng không thể vì nàng mà coi thường luật lệ, bèn ngăn cản nàng nói chuyện, nhưng nào ngờ nàng lại mang theo chứng cứ mà đến, chàng lập tức nghiêm mặt nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua mặt liền biến sắc, gọi Lãnh Hoài An tiến vào.

“Đối chiếu phần danh sách này cùng chứng cứ thẩm tra định án, tuyên Tưởng Nam Sinh vào cung, điều tra kĩ lưỡng về hắn!”



“Tuân chỉ!”

Lãnh Hoài An cung kính tiếp nhận danh sách, lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, lộ ra ý cười, lui ra ngoài.

Phó Nhiêu thấy thế, kìm lòng không đậu lộ ra nụ cười, hướng về phía chàng khấu đầu: “Tạ ơn bệ hạ, thần nữ biết bệ hạ là minh quân, tuyệt đối sẽ không khiến người trong sạch bị mắc oan!”

Hoàng đế thấy nàng mặt mày vui vẻ cũng lộ ra ý cười, đưa tay đỡ lấy nàng: “Nàng giúp trẫm tìm chứng cứ, trẫm nên tới cám ơn nàng, đêm khuya rồi, bên ngoài lại có gió tuyết lớn, nàng ở đây nghỉ ngơi đi.”

Phó Nhiêu bị lời này làm cho choáng váng mờ mịt nhìn chàng: “A?” Nàng nhìn quanh một vòng, chậm rãi nhận ra ý của chàng, khuôn mặt xinh đẹp lúc này ửng đỏ, làm bộ không hiểu, ấp úng xách làn váy muốn lui ra.

“Bệ hạ đã muốn an tẩm, vậy thần nữ liền cáo lui…”

Mặt Hoàng đế biến sắc, ánh mắt đảo qua, "Trẫm cho nàng đi rồi à?”

Đối diện với đôi mắt chìm đắm của chàng, mắt Phó Nhiêu đờ đẫn. Đây là muốn nàng… thị tẩm?

Nàng hoảng đến mức cả người nóng ran, tay không kìm được mà đè lên bụng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com