Phó Nhiêu ngước mắt bình tĩnh nhìn chàng: “Bệ hạ, lúc trước ngài luôn nói rằng sẽ không bức bách thần nữ vào cung, hôm nay thần nữ cũng muốn hồi bẩm bệ hạ, thần nữ quả thật không muốn vào cung, cũng không có ý định vào cung.”
Hoàng đế ngẩn ra, ý cười trong đáy mắt chậm rãi tản đi, ngón tay vuốt ve chén trà, cụp mắt nhìn chén trà trống rỗng, cũng không tiếp lời nàng.
Phó Nhiêu cố lấy dũng khí nói tiếp: “Bệ hạ để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, thần nữ thích hợp vào cung sao?”
“Không thích hợp.” Mặt mày buồn rầu, chàng trả lời cực kỳ thẳng thắn.
Phó Nhiêu sững sờ, con ngươi sáng lên, vội nói: “Đúng vậy, bệ hạ cũng cho rằng thần nữ không thích hợp với hoàng cung, kính xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ mà giúp đỡ cho ta.”
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào phía sau lưng nàng, chàng chạm vào từng tấc đường nét uyển chuyển mềm mại của nàng, vô cùng hưởng thụ...
Chàng nhắm mắt lại, từ đáy lòng toát ra một tia bất lực xen lẫn vài phần buồn bực: “Nàng không có chút tình ý nào với trẫm sao?”
Phó Nhiêu hơi dừng lại, tầm mắt lướt qua góc bàn, rơi vào góc áo vàng óng của chàng, hào quang vàng óng chói mắt khiến mắt nàng dần dần mơ hồ, đối với nàng mà nói, có hay không đều không quan trọng.
Cho dù là có thì cũng không đủ để lay động quyết tâm bảo vệ đứa nhỏ và rời khỏi chàng của nàng.
Nàng nhắm mắt lại, dùng giọng xa lạ nói: “Bệ hạ, thần nữ ngưỡng mộ uy nghiêm thần võ của ngài, nhưng lại không có tình cảm nam nữ.”
Sự ấm áp trong mắt Hoàng đế cuối cùng cũng bị rút ra từng tấc, mọi niềm tự hào và vui vẻ trong lòng chàng đều bị lời nói của nàng làm bay hết, sau khi uy nghiêm bẩm sinh của Hoàng đế bị thách thức, một ánh mắt hung bạo đột nhiên xuất hiện, chàng
hơi thu hẹp tầm mắt, từ giữa hai hàm răng thốt ra một âm thanh: “Nếu trẫm cố ý nạp nàng làm phi tần thì sao?”
Phó Nhiêu ngước mắt nhìn chàng, dừng một lát, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ cảm thấy Từ Gia thế nào?”
Hoàng đế nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nha đầu vô ơn, đừng nhắc đến hắn!”
Phó Nhiêu quỳ thẳng người, gật đầu: “Đúng vậy, thần nữ và Từ Gia từng ở bên nhau mười năm, trong mười năm cũng có dịu dàng thắm thiết, giúp đỡ lẫn nhau... Nhưng sau đó thì sao, Từ Gia gặp được Công chúa, không phải vẫn bỏ rơi ta sao?”
“Nếu ta gả cho bệ hạ, vào cung làm phi, bây giờ thần nữ còn có chút nhan sắc, còn có thể chẳng biết xấu hổ mà thốt ra câu “Trẻ trung xinh đẹp”, nhưng nếu qua tiếp một cái mười năm, ta người già sức yếu, đến lúc đó bệ hạ sủng hạnh phi tử trẻ tuổi bên ngoài, ta có thể làm gì?”
“Mười năm đó, ta chia tay với Từ Gia rồi còn có thể tự do, nay bị bệ hạ vứt bỏ, ta cùng lắm là ở thâm cung chịu mệnh mà thôi...”
Nói xong lời cuối cùng, đuôi mắt nàng đỏ hoe, những giọt nước mắt nhỏ bé phản chiếu một chút buồn bã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lo lắng đế vương bạc tình, nàng không tin Hoàng đế có thể đối xử tốt với nàng từ đầu đến cuối.
Nàng cũng không dám cược.
Hoàng đế ngẩn ra, không trả lời được.
Nửa đêm lại càng yên tĩnh, hình như có gió tuyết thổi qua khiến song cửa sổ ào ào rung động.
Trong tiếng gió ong ong, chàng ngập ngừng lên tiếng: “Phó Nhiêu, nàng không có lòng tin với trẫm như vậy sao?”
Phó Nhiêu cắn môi, sắc mặt như heo c.h.ế.t không sợ nước sôi(*) đáp: “Bệ hạ, thần nữ có lòng tin với ngài hay không lại là chuyện khác, thần nữ không dám tin tưởng các nương nương trong hậu cung, tấm gương của Trân Phi nương nương và Đại Hoàng tử ở ngay trước mắt, trước có Hoàng hậu, sau có Thục Phi, lại còn có cả Thái Hoàng Thái hậu, thần nữ không chống đỡ được.”
(*): thành ngữ văn học chỉ không sợ sệt chút nào.
Đây là bởi vì nàng không tin chàng sẽ cùng nàng bạch đầu giai lão và cũng không tin chàng có thể bảo vệ nàng.
Hoàng đế nghe vậy lồng n.g.ự.c vô cùng bức bách, hồi lâu không tiếp lời nàng.
Trong điện yên tĩnh đến lạ kỳ, đèn cung đẹp như tranh vẽ, từ từ tỏa ra ánh sáng, hai người giống như bị vây trong một vùng sáng vàng nhạt, một người mặt hướng về phía ánh sáng, khuôn mặt như ngọc như nhung tỏa sáng, nhưng vệt ánh sáng kia cũng không đủ để xua đi sự lạnh lùng trong đáy mắt chàng, người còn lại đưa lưng về phía đèn cung, hai má ẩn trong bóng tối, vẻ mặt khiến người ta nhìn không rõ ràng.
Hai người rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại bị ánh đèn tách ra xa.
Ngọn lửa còn sót lại trong lò sắp tàn, trong sâu thẳm chỉ còn lại một tầng ánh sáng đỏ vàng, lớp tro than giống như màu bạc, tỏa ra màu trắng lạnh lẽo.
Hoàng đế cúi thấp mặt, nhìn nước lạnh trong chén trà, vô sắc vô vị, im lặng một lát, chậm rãi uống hết, nước lạnh chảy vào bụng, dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực, ngay cả tình ý không thể gọi tên mấy tháng qua cũng thành trăng trong nước, hoa trong gương, chàng thấy được nhưng lại không nắm được.
Những lời này của Phó Nhiêu như đao cắt khiến n.g.ự.c chàng đau đớn, hồi lâu không thốt ra được tiếng nào.
Tức giận đương nhiên là tức giận, nhưng sau khi tức giận, lại không thể trách nàng.
Nàng tận mắt thấy tính mạng Bùi Trừng đang lâm nguy, tất nhiên rất sợ hoàng cung.
Là chàng không tốt, không phải một người cha tốt, không thể chăm sóc tốt Bùi Trừng, không thể lấy được lòng tin của nàng, cũng không thể dạy dỗ Bình Khang, khiến nàng bị hại.
Nàng vốn nên là một cô nương thuần khiết.
Chàng không nên ép nàng quá nhiều, khiến nàng nơm nớp lo sợ, như lâm vào vực thẳm.