Vì vậy, cô ấy không chỉ nắm tay người ta, mà còn rất tự nhiên giới thiệu bản thân: "Ôn tiểu thư có thể không quen tôi lắm, nhưng mấy ngày Minh trưởng quan đưa cô về, tôi đã gặp cô rồi, tôi tên là Lạc Toàn Tinh, canh gác khu vực cảng biển khu 14 Đông Châu, trừ khi có nhiệm vụ, bình thường tôi không ở đây..."
Ba người đi dọc theo con đường rợp bóng cây về phía biệt thự cổ.
Hà Phong Diên rất cạn lời với cái tính lắm mồm của Lạc Toàn Tinh: "Đây là khu biệt thự cổ, cô bớt nói lại đi, với cả, không ai quan tâm cô là ai."
Lạc Toàn Tinh vòng tay qua Ôn Dao, vỗ vào vai Hà Phong Diên: "Tôi đâu có nói chuyện với anh, à, người ta bảo không quan tâm tôi sao? Vậy mà anh lại biết..."
Hà Phong Diên vốn không muốn để ý đến cô ta, nhưng vẫn không nhịn được đáp: "Cô xem người ta có để ý đến cô không?"
Lạc Toàn Tinh còn biết cãi hơn anh ta: "Vậy người ta cũng có để ý đến anh đâu?"
Hà Phong Diên không nói nên lời, định nói gì đó rồi lại thôi, cảm thấy bản thân cũng không phải người nói nhiều, nên quyết định không thèm để ý đến Lạc Toàn Tinh nữa.
Lạc Toàn Tinh liếc anh ta một cái, kéo Ôn Dao đang đi giữa sang một bên: "Chúng ta đừng đi cùng đường với hắn, đàn ông thối, chẳng có ai tốt đẹp cả."
Ôn Dao hơi ngại ngùng, cũng không biết nói gì: "..."
Nhưng ngay khi cô đang sắp xếp ngôn ngữ, chuẩn bị lịch sự đáp lại đôi câu thì bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc, ôn nhuận và dịu dàng: "Đàn ông... không có ai tốt đẹp cả?"
Nghe thấy giọng nói này, ba người bên đường lập tức dừng bước, Hà Phong Diên và Ôn Dao nhìn theo tiếng động, trong lòng Lạc Toàn Tinh lộp bộp một cái, cũng cứng cổ quay đầu lại.
Lúc này trời đã tối, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vừa vặn đứng trong bóng râm dưới tán cây, dựa lưng vào một chiếc ô tô sáng bóng, cả người một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lộ ra dưới ánh đèn đường kiểu Âu, đen trắng rõ ràng, bóng tối đan xen, khiến anh trông giống như một con quỷ đêm.
Cổ tay trắng lạnh của người đàn ông đeo vòng tay bạc, vừa nói vừa đứng dậy, dáng vẻ lười biếng mà cao quý, khi nhìn về phía ba người bên đường, nụ cười vẫn dịu dàng như mọi khi.
Hà Phong Diên nhìn Lạc Toàn Tinh, Lạc Toàn Tinh tự biết mình nói sai, vội vàng đổi giọng, cười gượng gạo: "Đàn ông mà, cũng chia ra nhiều loại, có loại đúng là không phải thứ tốt, nhưng giống như Minh trưởng quan đây, chắc chắn là thần tiên được chọn lựa kỹ càng, người thường không thể sánh bằng..."
Nói xong, cô ấy nắm tay Ôn Dao, mặt dày đi tới: "Tôi đã đưa Dao tiểu thư xinh đẹp trở về rồi, vậy tôi xin phép cáo lui trước."
Hoàn toàn giống như một nhân viên phục vụ nói "Mời từ từ thưởng thức", trước mặt Minh trưởng quan, cô ấy không còn vẻ ung dung tự tại và kiêu ngạo quả cảm như trước nữa, giống như chim ưng biến thành chim cút.
Quý Minh Trần vốn là một kẻ thần kinh, lúc này đương nhiên sẽ phối hợp rất tốt, anh thân mật kéo lấy bàn tay vừa được thả ra của Ôn Dao, mỉm cười nhìn Lạc Toàn Tinh, lịch sự cảm ơn: "Làm phiền đội trưởng Lạc rồi."
Đợi Lạc Toàn Tinh và những người khác rời đi, Quý Minh Trần mới nhìn người đẹp dịu dàng đã nhiều ngày không gặp, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay mềm mại của cô gái, cúi người mỉm cười hỏi: "Ra ngoài thành g.i.ế.c zombie có vui không?"
Ôn Dao dường như vẫn chưa quen với việc bị anh nắm tay, ngón tay nóng bỏng của người đàn ông chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô, khiến cả người cô ngứa ngáy, cô hơi khó chịu rút tay về, cụp mi đáp: "... Cũng được."
Quý Minh Trần nhìn bàn tay bị rút ra của cô, ánh mắt hơi dừng lại.
Ồ, người khác nắm thì được, đổi thành anh thì không được à...
"..."
Anh cụp mi nhìn bàn tay trống rỗng, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi: "Hình như em không muốn gặp tôi chút nào."
"?"
Ôn Dao đang xoa lòng bàn tay tê dại ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết anh rút ra kết luận này từ đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Quý Minh Trần không nói thêm gì nữa, tùy ý đút tay vào túi quần đi về phía trước.
Ôn Dao nhìn bóng lưng người đàn ông bỏ đi, hoàn toàn không hiểu tại sao anh đột nhiên lại không vui, người đàn ông này tâm tư khó lường, cô thực sự không hiểu nổi.
Đi theo anh lên tầng năm của biệt thự cổ, Ôn Dao suy nghĩ một chút, rất ôn hòa hỏi: "Anh không vui à?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Quý Minh Trần nghe vậy dừng bước nhưng không trả lời.
Ôn Dao đứng trước cửa phòng mình, thấy người ta không đi, cô nhất thời không biết nên vào hay không.
Vào thì có vẻ như bỏ người ta ở ngoài cửa không được lịch sự, không vào thì cô lại không biết nên nói gì, sau đó cảm thấy vấn đề nằm ở câu nói kỳ quặc và oán trách của anh, vì vậy trả lời: "Tôi không phải không muốn gặp anh."
Âm sắc của cô giống như vẻ ngoài dịu dàng không có chút xíu công kích nào, nhỏ nhẹ mềm mại, khi vang lên trong hành lang yên tĩnh, dường như ngay cả không khí cũng thấm đượm vị ngọt.
Quý Minh Trần cụp mi dài yên lặng chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được lời giải thích kiên nhẫn đầy lo lắng của cô, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này mới nở nụ cười như gió xuân phất qua, cúi người nghiêng người, thổi khí bên tai cô: "Vậy có nghĩa là muốn gặp?"
Ôn Dao lập tức cả người căng cứng: "..."
Cô biết ngay mà, con hồ ly tinh xảo quyệt này!
Khi Quý Minh Trần nói chuyện, còn đưa tay câu lấy một lọn tóc của cô, quấn quanh đầu ngón tay, sau đó lịch sự và chậm rãi buông ra, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang vọng trong hành lang lâu đài trống trải: "Đi tắm trước đi, tắm xong rồi đến tìm tôi..."
Động tác anh quấn tóc cô thực ra rất nhẹ, căn bản không kéo da đầu, nhưng Ôn Dao lại cảm thấy khó thở, da đầu tê dại một hồi, mãi đến khi người đàn ông buông lọn tóc của cô thong thả rời đi, cô vẫn chưa hoàn hồn từ cảm giác tê dại đó.
Đi tắm trước, tắm xong rồi đến tìm anh?
Làm gì...
Nghe những lời mập mờ này, Ôn Dao không hiểu sao tai lại hơi nóng lên, đầu óc cứng đờ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.
Ồ, kiểm tra xem cô có bị thương không...
Nghĩ đến đây, cô cụp mi xuống, có chút tiếc nuối nhìn cánh tay trái của mình.
Vết thương ở cánh tay, rất dễ bị phát hiện...
Phải nói rằng ban đầu cô không định quay lại biệt thự cổ, cô muốn đợi vết thương ngoài da này lành lại rồi mới quay lại, ai ngờ lại có người dùng còng tay còng cô lại, vô tình hay cố ý, đánh bậy đánh bạ, đúng là không khéo.
...
Ôn Dao lục tung hết quần áo trong tủ, kết quả quần áo bên trong không phải áo ngắn tay thì cũng là áo dài tay rộng thùng thình, loại mà chỉ cần xắn tay áo lên là có thể nhìn thấy, nếu bị vén tay áo kiểm tra thì căn bản không thể che giấu được sự thật bị thương.
Chọn tới chọn lui hồi lâu, cô tìm ra một chiếc váy liền trắng kiểu sơ mi, chiếc này cũng là áo dài tay, nhưng khác biệt là ở cổ tay áo có hai cúc áo, cài lên thì không thể xắn tay áo lên được.