Giọng nói của Văn Cửu Tắc trầm thấp và nhẹ nhàng, nghe rất ấm áp.
Tiết Linh lâm vào trầm tư.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề... tại sao Văn Cửu Tắc lại tỏ ra như thể rất yêu cô?
Nếu cô không nhớ nhầm, trong suốt hơn một năm từ khi họ quen nhau, trở thành bạn trai bạn gái rồi chia tay, điều mà người đàn ông này làm nhiều nhất không phải là khiến cô tức điên lên, thì là làm cô phải hậm hực giậm chân tại chỗ.
Mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều mang dấu hiệu của sự kiêu ngạo và ác độc.
Anh thường cười tươi, làm mọi việc rất tùy tiện, cô luôn nghĩ rằng mình cũng chỉ là một cô bạn gái tạm bợ.
Bởi vì anh chưa bao giờ nói với cô một lời tỏ tình, việc chia tay cũng là do anh đề nghị trước, và lúc đó không hề vui vẻ.
Cô tức giận ném ly trà sữa vào đầu anh, nhưng anh không bận tâm, chỉ khẽ lau mặt, vẻ mặt lười biếng nhún vai rồi vẫy tay bỏ đi.
Anh không quan tâm đến cô, không có tình cảm sâu sắc gì với cô cả.
Tiết Linh luôn nghĩ như vậy.
Thế nhưng tại sao sau ba năm xa cách, anh lại nhận ra cô ngay lập tức? Tại sao khi thấy cô biến thành Zombie, anh vẫn nhất quyết muốn đưa cô bên mình? Tại sao anh không hề để ý đến vẻ ngoài Zombie của cô, vẫn ôm cô một cách thân thiết? Tại sao anh có vẻ như rất nhớ cô, rất trân trọng cô?
Anh thậm chí đã bỏ lại em họ và đoàn xe con người, chọn cách rời đi với một Zombie nguy hiểm như cô. Ai mà nhìn vào cũng phải nói anh đã mất trí.
Tiết Linh suy nghĩ mãi vẫn không hiểu anh đang nghĩ gì.
Trước đây cũng vậy, cô luôn không thể đoán được tâm tư của Văn Cửu Tắc, trong khi anh chỉ cần một thời gian ngắn đã hiểu rõ cô, đặc biệt là trong việc cố tình chọc tức cô, anh có một tài năng thiên phú.
Tiết Linh suy nghĩ một hồi, không kìm được nghi ngờ liệu mình có bị mất trí nhớ không.
Nhưng khi nhớ lại những điều đã qua, cô nhận ra đầu óc mình vẫn rất tỉnh táo, ký ức không hề mờ nhạt, chưa từng bỏ sót điều gì, ngược lại, cô lại ôn lại những “tội lỗi” và “hành động không tốt” của Văn Cửu Tắc trong quá khứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
… Con người thật sự không nên có bạn trai tâm thần sớm quá, nếu không bạn sẽ nhớ đến anh ta cả đời, muốn quên cũng không thể, như Tiết Linh vậy.
Trong lúc suy tư và tự nghi ngờ, Tiết Linh không quên duy trì hình tượng Zombie của mình, thỉnh thoảng lại gào lên, cào cào lên ghế ngồi và dây an toàn, cào cào cửa xe.
Cái tên khốn kiếp Văn Cửu Tắc lại coi những tiếng động do cô gây ra như tạp âm của đài phát thanh, vừa lái xe vừa nghe cô gây ồn ào rồi ngâm nga theo, ngón tay anh gõ nhịp trên vô lăng, phối hợp với âm thanh cào cào của cô, tạo nên một giai điệu khá nhịp nhàng.
Tiết Linh: Tôi đang giải trí cho anh à?
Văn Cửu Tắc bây giờ có vẻ rất thích tự làm vui cho mình.
Anh nói: “Chúng ta tìm một chỗ tắm đi, nước máy đã ngừng chảy, nhưng có một số nhà ở xa, không phải dùng nước máy mà là nước giếng nhà mình, giờ vẫn còn dùng được.”
“Em có thể tắm bằng nước lạnh không? Ồ, nếu không thì cũng không sao, bây giờ không có nước nóng để tắm cho em đâu, thời tiết nóng vậy, tắm bằng nước lạnh cũng không lạnh lắm, nhỉ?”
Anh tự quyết định, không cần Tiết Linh phải trả lời.
Tiết Linh giơ chân đá mạnh vào ghế của anh, tạo ra tiếng động ầm ầm, anh ngồi ở ghế lái bị chấn động nhưng lại cảm thấy vui vẻ, gật đầu nói: “Ồ, chỉ cần em đồng ý là được.”
Họ không đi xa, vẫn ở một thị trấn ngoại ô thành phố An Khê.
Tiết Linh lại bị khóa trong xe, từ cửa sổ nhìn thấy Văn Cửu Tắc xuống xe đi tìm chỗ có thể tắm.
Hành động của anh rất thành thạo, không chỉ trong việc khám phá những ngôi nhà hoang, né tránh cuộc tấn công của Zombie, mà còn tấn công từng con một một cách nhanh nhẹn và quyết đoán.
Tiết Linh nhận ra rằng anh không chỉ không sợ cô - một Zombie quen thuộc, mà cũng không sợ những Zombie lạ khác. Khi bị một con Zombie hung tợn lao đến tấn công, nhưng anh vẫn bình tĩnh rút d.a.o c.ắ.t c.ổ nó.
Anh có một khẩu s.ú.n.g kẹp ở hông, nhưng trong suốt quá trình không hề động đến, chỉ dùng con d.a.o ngắn.
Tiết Linh đã thấy nhiều người g.i.ế.c Zombie, gần như tất cả mọi người đều muốn dùng vũ khí dài hơn để giữ khoảng cách an toàn với nó.
Nhưng Văn Cửu Tắc thì không, anh dùng d.a.o ngắn, chỉ dài bằng cánh tay, mỗi lần anh với tay c.ắ.t c.ổ Zombie đều khiến người ta thót tim, cảm giác như chỉ cần một chút nữa là bị cắn trúng.