Lúc đó, cô đang thu dọn đồ đạc trong phòng. Thật ra cũng chẳng có gì đáng để dọn, cô chỉ muốn tìm việc gì đó làm.
Ngay khi cảm giác cơ thể mất kiểm soát xuất hiện, Tiết Linh đã biết, mình lại mất khống chế rồi.
Giống như một bức tượng, cô đổ thẳng về phía trước.
Thời gian này, tình trạng mất kiểm soát xảy ra thường xuyên hơn. Văn Cửu Tắc gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện, như thể sau đầu cũng mọc thêm mắt, lúc nào cũng để ý để kịp đỡ lấy cô.
Tiết Linh nhìn thấy bàn tay anh vụt đến ngay trước mắt mình.
Nếu cô nói được, chắc chắn sẽ trêu một câu: tốc độ của anh còn nhanh hơn chín mươi chín phần trăm zombie trong nước.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm lại.
Bàn tay của Văn Cửu Tắc là hình ảnh cuối cùng in lại trên võng mạc cô.
...
Khi cô có lại ý thức, cảm giác như vừa ngủ trưa quá lâu, ngủ đến mức đầu đau như búa bổ, không phân biệt được ngày đêm, mà cả người thì chẳng còn sức để ngồi dậy.
Cô ngơ ngác mở mắt nhìn trần nhà. Ánh hoàng hôn chiếu qua ô cửa kính, nhuộm căn phòng bằng sắc vàng mờ tối, loáng thoáng ánh sáng phản chiếu từ kính in lên trần.
Một khuôn mặt lọt vào tầm mắt cô.
Là Văn Cửu Tắc. Nhưng anh gầy sọp đi hẳn, cằm sắc như d.a.o gọt, gò má cũng hiện rõ.
Tiết Linh trợn mắt nhìn khuôn mặt "xấu đi" của anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phản xạ đầu tiên là đưa tay chạm vào.
Nhưng cô không kiểm soát tốt lực tay và động tác, ngón tay vụng về chọc thẳng vào mặt anh, móng sắc nhọn đ.â.m một cái ngay dưới mắt.
Tiết Linh: “…”
Khoan đã, tay tôi sao cứng vậy? Móng tay sao dài và nhọn hoắt thế này?!
Tôi… tiến hóa thành zombie cao cấp rồi à?
“Gruu!” Cô nhìn tay mình rồi lại nhìn mặt Văn Cửu Tắc, phát ra một tiếng kêu hoảng hốt.
Zombie đến một mức độ nhất định sẽ không còn chảy m.á.u nữa, bị đ.â.m như vậy, dưới mắt anh chỉ còn một dấu đỏ như kim châm, thoạt nhìn còn tưởng là mọc thêm nốt ruồi.
Tiết Linh nhận ra Văn Cửu Tắc chỉ nhìn cô, không nói gì, ánh mắt còn đang đánh giá xung quanh. Họ đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đây lại là đâu? Không phải họ đang ở vùng hoang mạc, trong phòng thí nghiệm 8027 sao?
Nhưng vì Văn Cửu Tắc vẫn ở đây, dù diện mạo có thay đổi, cô cũng không thấy sợ hãi, chỉ thấy đầy nghi hoặc.
Thấy anh vẫn chỉ chăm chú nhìn mình mà không phản ứng gì, Tiết Linh nắm tay lại giấu đi móng tay sắc nhọn, rồi dùng nắm đ.ấ.m đập một cái lên vai anh.
Làm gì đấy? Có chuyện gì đã xảy ra?
Giống như bị cô đập cho tỉnh, Văn Cửu Tắc cầm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh, nhập dòng chữ: “Tôi là ai, em còn nhận ra không?”
“Văn Cửu Tắc, em đâu có ngốc.”
Cô đưa màn hình cho anh xem, không cần thêm lời nào.
Văn Cửu Tắc đọc từng chữ, như thể mất khả năng nhận mặt chữ, nhìn hồi lâu rồi bất ngờ ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt, Tiết Linh không thể vùng ra được.
Sao lại xúc động vậy chứ?
Đừng nói là cô đã hôn mê suốt mười ngày nửa tháng?
Anh đưa cô đi nơi khác tìm cách chữa trị, vì lo cho cô mà thành ra tiều tụy thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi cô sắp bị anh ôm đến cong lưng như màn hình gập, có người gõ cửa, ló đầu vào: “Anh Văn, bên đội Thẩm làm xong rồi, nhiệm vụ kết thúc, lần này có về ngay không ạ?”
Người đó là một chiến sĩ da ngăm đen, khi ánh mắt chạm phải Tiết Linh, ngẩn ra một lúc rồi nói: “À, lần này chị Tiết Linh yên tĩnh ghê, thấy người cũng không tấn công. Hay là thuốc mới có hiệu quả rồi?”
Tiết Linh: “?”
Văn Cửu Tắc thuần thục kẹp cô dưới cánh tay, đi đến đá cửa đóng lại, tiện tay nhốt luôn người kia bên ngoài.
Rồi anh lại gõ gõ viết viết lên máy tính bảng.
Tiết Linh gỡ tay anh ra, ghé mắt nhìn thử, thấy dòng chữ hiện lên:
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em ngốc suốt hơn một năm.”
Tiết Linh chấn động mạnh: Không thể nào, thời gian trôi nhanh vậy sao? Cô chỉ cảm giác mình mới chợp mắt một giấc mà thôi.
“Nói xạo! Anh đừng hòng lừa em!” Cô giật lấy máy tính bảng viết lại.
Nhưng ngay sau đó, cô thấy thời gian hiển thị mặc định trên máy tính bảng: năm 3037.
Mà lần họ vào hoang mạc là vào năm 3036.
Chẳng lẽ anh còn rảnh đến mức chỉnh thời gian để gạt cô?
Văn Cửu Tắc không giải thích gì thêm. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt khiến cô thấy hơi rờn rợn.
Cô đứng dậy, lảo đảo bước tới cửa sổ, đẩy tấm kính mờ ra nhìn bên ngoài.
Bên ngoài là một vùng biển xanh ngắt.
Từ hoang mạc đến ven biển xa như thế, dù Văn Cửu Tắc có gạt cô, thì ít nhất cũng phải trôi qua vài tháng rồi.
Cô thấy anh đeo một thiết bị giống đồng hồ cơ, trên đó cũng hiển thị thời gian: tháng 10 năm 3037.
Trên bàn có một ống tiêm đã mở, bao bì ghi ngày sản xuất cũng là tháng 10 năm 3037.
Tiết Linh cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật: cô mất ý thức hơn một năm.
Cô ôm máy tính bảng quen thuộc, rụt rè gõ:
“Chừng đó thời gian, em hôn mê hay cũng giống mấy zombie khác…?”
Văn Cửu Tắc đáp:
“Mỗi ngày em đều rượt người ta để cắn, giống như một con ch.ó phốc sóc.”
Tiết Linh: “…”
Sao anh lại có thể một câu dập hết nỗi bất an trong lòng cô, khiến cô chỉ còn lại tức giận chứ.
Văn Cửu Tắc nói: “Chính là biểu cảm này, trông dữ lắm.”
Tiết Linh đưa tay sờ mặt mình, cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang bản thân.
Sao trên cánh tay cô lại xuất hiện những đường gân m.á.u đỏ xen lẫn xanh lục, đan chéo như mạch điện thế này?
Còn nữa, thứ đeo trước n.g.ự.c cô là cái gì vậy?
Hai huân chương công trạng, cùng hơn chục huy hiệu và huy chương đủ kiểu dáng!
Bảo sao lúc nãy đi lại thấy nặng nề, thì ra là mấy cái huy chương này đè nặng trên người, mỗi bước đi đều kêu leng keng.
“Cái này là anh lấy được à?” Tiết Linh càng thêm không thể tin nổi.
Văn Cửu Tắc đang ngồi đối diện cô, hai chân mở rộng vòng lấy cô trong không gian giữa, ánh mắt không rời khỏi người cô, chỉ nghiêng đầu nhẹ một cái để trả lời.