Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 163



“Bây giờ, họ đồng ý đổi công nghệ đông lạnh tuyệt mật lấy sự trợ giúp từ căn cứ phía Bắc.”

Đây chính là lý do Văn Cửu Tắc đồng ý đến thành phố Tế Châu.

Tình trạng hiện tại của Tiết Linh chưa có cách nào giải quyết, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, biết đâu sẽ tìm ra phương án điều trị. Cô có thể được đưa vào trạng thái đông lạnh, đợi đến vài năm sau khi nghiên cứu ra loại thuốc phù hợp thì sẽ được giải đông, giống như trường hợp thành công ở Tế Châu.

Chỉ một tia hy vọng mỏng manh ấy, cũng đủ để khiến Văn Cửu Tắc thay đổi quyết định, chọn ở lại.

Với tư cách là một trong những người đầu tiên được căn cứ phía Bắc cử đến hỗ trợ, tên của Văn Cửu Tắc là do phía Tế Châu chỉ đích danh.

Đến khi đặt chân đến thành phố Tế Châu, anh mới hiểu vì sao họ sẵn sàng chia sẻ công nghệ đông lạnh tuyệt mật, vì phòng thí nghiệm của họ hiện đang nằm trong vùng bị chiếm đóng, căn bản là không thể tiếp cận được.

Muốn vào trong chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế, nhưng như vậy sẽ rất dễ phá hỏng thiết bị, vật liệu quý, và cả những đối tượng đang được đông lạnh. Vì thế, họ buộc phải chọn cách tiếp cận hòa hoãn nhất.

Văn Cửu Tắc - zombie đặc biệt không bị các zombie khác tấn công, đã có nhiều chiến tích vang danh tại căn cứ phía Bắc.

Các căn cứ giữ quan hệ tốt với căn cứ phía Bắc cũng từng mượn anh đến hỗ trợ. Anh là lựa chọn tiện lợi, nhanh chóng và an toàn nhất.

Cảnh tượng mà Tiết Linh từng tưởng tượng - hai zombie rời khỏi căn cứ, sống đời phiêu lưu tự do không ràng buộc, trong nháy mắt biến thành: hai người được cả đội quân tinh nhuệ hộ tống, khí thế như chuẩn bị tiếp quản cả thành phố Tế Châu.

Đám lính đi sau còn gọi họ là “cấp trên”.

Tiết Linh: “…”

“Ơ? Đội này… là chúng ta chỉ huy sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Văn Cửu Tắc đã có kinh nghiệm: “Làm theo tôi là được.”

Làm theo anh có nghĩa là... giữ một gương mặt lạnh tanh, không phản ứng với bất cứ điều gì.

Những việc còn lại, để các nhân viên ngoại giao trong đội lo.

Liên minh tài phiệt đang quản lý căn cứ Tế Châu hiện tại đã đến gặp họ.

Người đại diện là một doanh nhân trung niên tỏ ra rất nhã nhặn, ra dáng người biết trọng nhân tài. Đến mức Tiết Linh còn nghe ra ý đồ “lôi kéo nhân tài” trong lời nói của ông ta.

Chỉ là, bộ quần áo ông ta đang mặc lại hơi buồn cười, phồng lên trông lạ lạ. Được giới thiệu là “trang phục chống zombie” do căn cứ Tế Châu mới nghiên cứu.

Chi phí sản xuất cực cao, số lượng ít, zombie không thể cào rách hay cắn thủng… Thật à?

Tiết Linh giờ có móng vuốt và răng nanh sắc lẹm, đến da của Văn Cửu Tắc còn bị cô cào rách. Loại trang phục này mà được quảng cáo như thế, cô thật sự tò mò liệu mình có thể cào rách được không.

Trong lúc ông quản lý và nhân viên ngoại giao đang tranh luận, Tiết Linh cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồ bảo hộ trên người ông ta.

Không chú ý đến họ đang nói gì, nhưng cảm giác không mấy vui vẻ.

Cuối cùng, ông quản lý còn muốn bắt tay với Văn Cửu Tắc và Tiết Linh.

Văn Cửu Tắc không chìa tay. Tiết Linh thì có.

Và ngay lập tức, móng tay nhọn hoắt của cô xé toạc tay áo “trang phục chống zombie” một cách dễ dàng.

Cô thấy rõ mặt ông ta biến sắc, giật tay lại, thần thái điềm nhiên hoàn toàn biến mất, lùi về sau hai bước, rồi bỏ đi với dáng vẻ bối rối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiết Linh thì còn nghĩ: bộ đồ kia bị cào rách, mình có phải bồi thường không?

Nhân viên ngoại giao trong đội đột nhiên vỗ tay khen ngợi cô: “Vừa nãy chị ra tay đúng lúc, tạo được sức ép rất lớn!”

Tiết Linh: “…” Gì cơ, vừa nãy tính là “ra oai” sao?

Văn Cửu Tắc buông một câu: “Miệng thì nói không muốn làm nhiệm vụ, nhưng trong lòng vẫn muốn giúp đỡ đúng không, phối hợp tích cực thế cơ mà.”

Tiết Linh: “…”

Sau khi tiến vào vùng bị chiếm đóng, căn cứ Tế Châu cũ, Tiết Linh cuối cùng đã nhận ra sự khác biệt của bản thân.

Cô có “móng vuốt” sắc bén hơn tất cả các zombie khác.

Bọn họ đầu tiên chạm trán với hai con ch.ó lớn đã bị nhiễm virus zombie.

Đây là lần đầu tiên Tiết Linh thấy động vật bị nhiễm virus. Giống như người bị nhiễm, da thịt chúng khô và cứng lại.

Nhưng cũng có điểm khác biệt: hình thái trở nên quái dị, mắt ngầu xám.

Chúng tấn công bất cứ thứ gì chuyển động, bất kể sống hay chết.

Hai con ch.ó nhiễm bệnh mà họ gặp có hộp sọ méo mó, răng mọc dài lệch ra ngoài, da thịt bung ra từng mảng khi chạy, để lộ những bó cơ khô cứng bên dưới, trông đến mức không dám nhìn thẳng.

Chúng có thể từng là chó giữ nhà của mấy nhà giàu trong căn cứ, vì cổ vẫn còn đeo vòng và dây xích, xích đã mài đến mức da quanh cổ tróc hết, chỉ còn lớp thịt đỏ lộ ra.

Bị bất ngờ, Tiết Linh theo phản xạ giơ tay chắn đòn tấn công.

Cô cảm thấy đầu ngón tay mình lướt qua cổ con ch.ó như cắt đậu hũ.

Chớp mắt sau, con ch.ó đã bị c.h.é.m lìa đầu, đổ rầm xuống ngay trước mặt cô.

Con còn lại, Văn Cửu Tắc xử lý chậm hơn chút.

Anh dùng d.a.o c.h.é.m đứt gần hết cổ nó, rồi cắm s.ú.n.g vào phần cổ bị chẻ ra, b.ắ.n hai phát mới làm nó ngừng giãy giụa.

Chỉ nhìn lực đạo và tốc độ ra đòn của anh, Tiết Linh nghi ngờ con kia cổ có khi còn cứng hơn cả con cô vừa xử lý.

Cô tò mò đi lại, dùng đầu ngón tay đen sẫm của mình chọc thử vào cổ con ch.ó kia, dễ dàng xuyên vào.

Lại kéo tay Văn Cửu Tắc thử tương tự, ngón tay anh không chọc nổi, bị cản lại rõ rệt.

Cô lập tức tròn mắt, giơ bàn tay của mình lên cho anh xem, bày tỏ sự kinh ngạc.

Từ lúc nào mà cô lại tiến hóa như thế?!

Tưởng cái áo bảo hộ kia quá yếu, hóa ra là do cô đặc biệt!

“Ở phòng thí nghiệm ở hoang mạc, khi ấy Văn Y đã tiêm cho em một loại thuốc đặc biệt. Vô tình giúp em hoàn tất một lần lột xác. Từ lúc đó, em đã là ‘thể siêu zombie’ rồi.”

Văn Cửu Tắc giải thích.

Vì khi ấy Tiết Linh mất hết lý trí, anh đã cách ly cô với mọi người. Biết chuyện này chỉ có Văn Y.

Sát thương tăng mạnh là chuyện chẳng vui vẻ gì nếu nó xảy ra với một zombie không còn lý trí.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com