Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 17



Hoặc gọi xe cứu thương cũng được, tóm lại, tay cô vô thức chạm vào chiếc điện thoại để trên quầy.

Khi cô vừa chạm đến điện thoại của mình, một ngón tay của người đàn ông cũng ấn lên màn hình điện thoại của cô, ngăn cản hành động của cô.

Anh lau chút m.á.u đang chảy trên cằm, mỉm cười nói: “Đừng sợ, đừng gọi cảnh sát, đây không phải là m.á.u thật, tôi đang chơi Cosplay.”

Tiết Linh vừa ngửi thấy mùi máu: “…”

Ơ kìa, có phải trông tôi dễ lừa lắm không? Tôi giống kẻ ngốc lắm à?

“Tôi chỉ đến mua một ổ bánh mì, làm ơn tính tiền cho tôi trước.” Anh từ trong túi rút ra điện thoại của mình để thanh toán.

Tiết Linh thấy anh lấy ra chiếc điện thoại bị vỡ, đầy m.á.u và bụi bẩn, anh ấn hai lần, nhưng điện thoại không lên màn hình.

Người đàn ông im lặng một lúc, thở dài thu lại điện thoại, không lấy ổ bánh trên quầy, chỉ nói xin lỗi rồi đi ra ngoài.

“Ê! Cầm cái bánh này đi, tôi mời!” Tiết Linh gọi với theo.

Người đàn ông kỳ lạ đầy m.á.u cầm ổ bánh, vừa ra khỏi cửa đã xé bao bì và ăn một miếng lớn.

Một miếng của anh bằng mười miếng của Tiết Linh, ổ bánh đó chắc anh chỉ cần ba miếng là ăn xong.

Tiết Linh nhìn thấy m.á.u từ cằm anh chảy xuống ổ bánh, nhưng anh không màng đến, nuốt xuống như thể rất đói, dường như đã đói ba ngày trời.

Người đàn ông như cơn gió vào rồi cũng như cơn gió đi ra, chỉ để lại một chút mùi m.á.u nhàn nhạt, và một dấu tay dính m.á.u trên màn hình điện thoại của cô.

Sau đó, trong một thời gian dài, Tiết Linh cứ nghĩ đó là một tên côn đồ đường phố, có thể là bị thương do đánh nhau.

Cho đến khi gặp lại anh lần thứ hai.

Tiết Linh cùng bạn bè trong hội sinh viên đến Đại học bên cạnh tìm người, tình cờ va phải một trận đánh nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cũng có thể nói đó là một cuộc bạo lực một chiều.

Người đàn ông hôm trước đầy m.á.u mua bánh mì chính là người bị đánh.

Anh cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trông có vẻ biết đánh nhau, nhưng một người đàn ông thấp hơn anh nửa cái đầu lại cầm gậy đánh vào người anh, anh không có phản kháng, chỉ giơ tay lên đỡ nhẹ khi gậy đánh mạnh vào đầu.

Gương mặt anh không chút quan tâm, thậm chí một tay còn để trong túi, như thể người bị đánh không phải là mình, nhưng vết thương trên cánh tay và cổ thì rất rõ ràng.

Thật trùng hợp, người cầm gậy, mặt mày dữ tợn vung vẩy về phía anh, Tiết Linh nhận ra.

Văn Cửu Hoàn, một thành viên trong hội sinh viên Đại học Sư Phạm Ngọc thị, là đàn anh hơn cô một khóa.

Tiết Linh là thành viên của bộ phận đối ngoại Đại học Sư phạm, trưởng bộ phận của họ và chủ tịch hội sinh viên Đại học là một cặp tình nhân, hai trường đã từng tổ chức liên hoan ăn uống, vì vậy cô đã biết Văn Cửu Hoàn.

Lúc đó, Văn Cửu Hoàn có ý định nói chuyện với cô, trưởng bộ phận của họ còn đùa rằng sẽ mai mối cho hai người.

Nhưng Tiết Linh cảm thấy họ không quen biết, không nói chuyện nên mọi chuyện cứ vậy mà trôi qua.

Không ngờ lại thấy cảnh tượng này, dường như Văn Cửu Hoàn muốn đánh đến c.h.ế.t người, sự tàn nhẫn khiến người ta rợn tóc gáy, khác xa với hình ảnh lịch sự mà trước đó cậu ta thể hiện.

Tiết Linh bị cảnh tượng đó làm cho sốc, do dự một chút không biết có nên ngăn cản hay không.

Khi thấy gậy của Văn Cửu Hoàn đánh vào vai người kia, gãy đôi nhưng cậu ta vẫn không chịu dừng lại.

Tiết Linh chớp mắt, bất chấp lớn tiếng hỏi: “Văn Cửu Hoàn, các anh đang làm gì vậy?”

Khi thấy cô và hai cô gái bên cạnh, ánh mắt kỳ lạ và hoảng sợ, Văn Cửu Hoàn ngẩn ra, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói lấp lửng.

Người bị đánh nhìn họ một cái, xoay người rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngày hôm sau, Văn Cửu Hoàn lại đến trường cô tìm, cậu ta còn nói một số điều trên trời dưới biển với cô.

“Người hôm qua là anh họ anh, Văn Cửu Tắc, anh ta là con riêng, mẹ anh ta thấy nhà anh có tiền nên bám theo bác anh…”