Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 27



Zombie trong xe vẫn gầm gừ, thậm chí còn gầm lớn hơn vì lo sợ.

Văn Cửu Tắc gối đầu lên tay tự nói: “Nhưng làm sao có thể, chỉ vì tôi thích em, nên mới cảm thấy em đặc biệt thôi.”

Tiết Linh: “!”

Âm thanh gầm gừ của Zombie dừng lại một chút rồi lại vang lên.

Cô không ngờ Văn Cửu Tắc bỗng dưng nói thích cô. Đây có phải là lời tỏ tình không?

Khi còn là người yêu, anh không chịu nói một câu tỏ tình, miệng như bị khâu lại.

Mỗi khi châm chọc, anh đều nghĩ ra mười kiểu trong một phút, miệng như bị nhiễm độc.

Bảo anh trước đây không nói, giờ thì trễ rồi! Nói làm gì nữa? Giờ họ đã khác nhau cả loài rồi!

Văn Cửu Tắc lật người, cười nhìn cô đang gào thét, rồi nảy ra ý tưởng:

“Ngày mai tôi sẽ tìm một cái còng tay chắc chắn hơn, nếu sau này tôi cũng biến thành Zombie, thì chúng ta còng lại với nhau, đi đâu cũng có bạn, em thấy thế nào?”

Tiết Linh cảm thấy thế nào? Cô nghĩ không được, anh chạy như chó hoang, nếu biến thành Zombie thì chắc cũng không khác gì, cô không theo kịp đâu.

Nếu Văn Cửu Tắc ngửi thấy mùi người mà hưng phấn, anh chạy nhanh phía trước, cô sẽ bị kéo lê trên đất.

Nhất định không được!

Chắc anh đã quên chuyện chơi trò hai người ba chân, hai người họ đã ngã lăn lóc như thế nào rồi.

Nhưng Văn Cửu Tắc có vẻ thật sự có chút động lòng, hôm sau anh lái xe rời khỏi nghĩa trang, miệng lẩm bẩm chỗ nào có còng tay, nói xem có nên vào đồn cảnh sát xem không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh nói đi là đi, tìm được một đồn cảnh sát bên đường, liền dừng xe xuống.

Anh vừa biến mất ở cửa, Tiết Linh ngồi trong xe đã thấy một chiếc xe điện độ lại từ góc phố, một người đàn ông đeo mặt nạ đi tới.

Không lẽ lại là cướp? Trước đây khi cô còn là người, muốn gặp một người sống thật khó, giờ đi cùng Văn Cửu Tắc, người sống cứ liên tiếp xuất hiện.

Đến đây, đến đây, hãy mở cửa ra, mở cửa rồi cô sẽ lao ra cắn anh ta.

A, tới đây nó niềm vui nè!

Tiết Linh trong xe tạo dáng sẵn sàng.

Nhưng lần này cô không có đất dụng võ, người đàn ông đi xe điện đến gần, thì Văn Cửu Tắc đã từ trong cửa bước ra, tay cầm hai chiếc còng tay sáng loáng.

Anh ngay lập tức chú ý đến người mới đến, tay đã đặt lên thắt lưng chỗ súng.

Người đàn ông đi xe điện thấy anh đột nhiên sững người, đứng im tại chỗ.

“Anh?” Người đàn ông kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung đầy ngạc nhiên.

“Phương Hiển Văn?” Văn Cửu Tắc cũng nhận ra anh ta.

“Chết thật, đúng là anh nè, soa anh lại ở đây? Khi nào anh về? Anh định đến Khu Trang à?” Phương Hiển Văn tiến lại gần, ngạc nhiên đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Thành phố An Khê là địa bàn của nhà họ Văn, Khu Trang chính là căn cứ lớn của gia đình, ở đó có mười hộ thì có bảy hộ mang họ Văn, giữa họ có mối quan hệ thân thuộc, trước ngày tận thế vẫn duy trì tập tục gia tộc.

Phương Hiển Văn không mang họ Văn, nhưng cũng là người Khu Trang, anh ta gọi mẹ Văn Cửu Hoàn là dì, gọi Văn Cửu Hoàn là anh họ.

Bởi vì có quan hệ này nên từ nhỏ Phương Hiển Văn đã là em trai tùy tùng của Văn Cửu Hoàn.