Dưới vách núi cheo leo, dòng sông cuồn cuộn chảy xiết không ngừng.
Diệp Thiển chỉ nhớ rằng để né tránh sự truy bắt của gã điên họ Thẩm, nàng đã rơi xuống một hồ nước sâu không thấy đáy, sau đó cứ thế trôi dạt theo dòng sông chảy xiết.
“Tiểu thư, nàng ấy tỉnh rồi!” Giọng nói vui mừng của Xuân Hòa đã cắt ngang dòng hồi tưởng của Diệp Thiển.
Người được gọi là tiểu thư, tay cầm một chén nước, chậm rãi bước đến bên giường, gương mặt dịu dàng: “Cô nương, ngươi đã lâu không uống nước rồi, uống chút nước đi, cho nhuận giọng.”
Diệp Thiển không nhận lấy, chỉ khẽ đánh giá cách bài trí trong phòng.
Sau đó, nàng nhìn về phía cô nương đang đưa nước cho mình, cô nương ấy mặc một bộ y phục vải trắng, đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Mộ Chi Dao để ý thấy ánh mắt của nàng, bèn giải thích: “Ta phát hiện ra cô nương ở bờ sông, lúc đó cô nương đã hôn mê, nên ta mới đưa về đây.”
Nghe vậy, Diệp Thiển thu hồi tầm mắt, nàng quả thực đã rơi xuống hồ, vậy đây chính là người đã cứu mình, nàng nhận lấy chén nước, từ từ đưa lên miệng.
Sau đó, nàng mở miệng cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư đã ra tay cứu giúp.”
Mộ Chi Dao mỉm cười nhẹ nhàng, vô cùng hòa nhã: “Không có gì đâu, chỉ là ta tình cờ đi ngang qua đó mà thôi.”
Diệp Thiển không nói thêm gì nữa, chỉ uống thêm vài chén trà.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiển chậm rãi đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc này nàng mới có thể nhìn thấy toàn cảnh của sân viện, sân viện không lớn, đồ đạc cũng ít đến đáng thương.
Chỉ có mấy khóm tường vi trước cổng sân phát triển cực tốt, khẽ lay động trong gió nhẹ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Nghe Xuân Hòa nói, đó là do tiểu thư của bọn họ cho người trồng, nói rằng tường vi có thời gian ra hoa dài, mùa nào cũng có thể nở rộ, vì thế đã trồng tường vi.
Nàng và Mộ Chi Dao lại rất ăn ý, đều không hỏi quá nhiều về gia thế của đối phương.
Mộ Chi Dao chưa từng hỏi nàng tại sao lại rơi xuống sông.
Nàng cũng chưa từng hỏi Mộ Chi Dao tại sao lại một mình sống trong biệt viện này.
Khi Xuân Hòa nói rằng đồ ăn của bọn họ không đủ, Diệp Thiển biết mình không thể ở lại lâu hơn nữa.
Đêm đó, Diệp Thiển một mình rời đi, đi được nửa đường, nàng lại phát hiện trong tay nải của mình có thêm một ít đồ ăn, lúc này nàng mới nhớ ra Mộ Chi Dao đã từng chạm vào chiếc tay nải này.
Trong phút chốc, một dòng nước ấm chảy qua lòng Diệp Thiển, từ nhỏ đến lớn, nàng đã gặp đủ loại người, nhưng người tốt bụng không cầu báo đáp như Mộ tiểu thư lại vô cùng ít ỏi.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng quay trở về, người ta cứu nàng đã là đại ân, lấy thêm đồ của người ta thì thật không phải.
Xuân Hòa đang dọn dẹp sân viện, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, chúng ta đã ăn bữa nay lo bữa mai rồi, người còn cho thêm đồ ăn cho Diệp cô nương ấy nữa!”
Mộ Chi Dao chỉ cười nói: “Diệp cô nương ở đây không người thân không quen biết, hơn nữa mấy ngày nữa về kinh thành rồi sẽ không bị đói nữa.”
“Nhưng mà…”
Xuân Hòa còn muốn nói gì đó, nhưng cánh cửa gỗ ọp ẹp đúng lúc này lại bị người ta thô bạo đá văng ra.
Tiếp đó là một bóng người cao lớn mặc áo đen, bọn họ bịt mặt, mang theo đao hung hăng xông vào. Mấy khóm tường vi ở cổng sân không thương tiếc bị lật đổ xuống đất.
Xuân Hòa nhanh chóng phản ứng lại, vớ lấy đồ đạc trong sân ném tới. Nhưng nàng ấy phát hiện đám người áo đen vẫn luôn tấn công về phía của Mộ Chi Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ Chi Dao trái né phải tránh mấy lần, một tên áo đen vung đao lên sắp c.h.é.m xuống người Mộ Chi Dao.
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Xuân Hòa không biết từ đâu đã vớ được một hòn đá, hung hăng ném về phía tên áo đen đang định g.i.ế.c Mộ Chi Dao.
Sau đó, nàng ấy kéo Mộ Chi Dao dậy, loạng choạng chạy ra khỏi sân viện.
Nhưng hai người đang thất tha thất thiểu làm sao có thể là đối thủ của đám người áo đen được huấn luyện bài bản, rất nhanh, lưỡi đao lạnh lẽo kia lại vô tình đ.â.m về phía bọn họ.
Trong lúc hoảng loạn, Mộ Chi Dao chợt nhận ra mục tiêu của đám người áo đen này là mình, nàng ấy không chút do dự đẩy Xuân Hòa ra.
Vứt lại một câu dứt khoát “Mau đi đi!”, rồi chạy về hướng ngược lại.
Xuân Hòa còn chưa kịp đứng dậy đuổi theo, nàng ấy đã kinh hãi nhìn thấy, Mộ Chi Dao bị tên áo đen cao lớn nhất đ.â.m một kiếm vào bụng.
Xuân Hòa bật mạnh dậy, bất chấp tất cả chạy đi cứu Mộ Chi Dao, đúng lúc này, Diệp Thiển vừa chạy tới đã bịt lấy miệng mũi của nàng ấy, dùng sức kéo nàng ấy vào trong rừng.
Xuân Hòa kịch liệt chống cự, Diệp Thiển đành phải hạ thấp giọng nói gấp gáp: “Bây giờ qua đó, ngươi cũng sẽ chết!”
Xuân Hòa nghe ra được giọng của Diệp Thiển. Nhưng Mộ Chi Dao vẫn luôn đối xử với nàng ấy như tỷ muội ruột thịt, nàng ấy làm sao có thể trơ mắt nhìn tiểu thư c.h.ế.t mà không làm gì được.
Nội tâm Diệp Thiển cũng đấu tranh muốn ra tay cứu giúp, nhưng nàng hiểu rõ, lúc này đi ra ngoài chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Có khi cả nàng và Xuân Hòa đều sẽ bỏ mạng tại đây.
Sau khi đám người áo đen xác nhận đã hoàn thành nhiệm vụ, liền nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt như lúc đến.
Lúc này Xuân Hòa mới giãy ra khỏi Diệp Thiển, thất thần loạng choạng chạy về phía Mộ Chi Dao.
Vết thương ở bụng Mộ Chi Dao không ngừng tuôn m.á.u ra ngoài, Xuân Hòa khóc đến xé lòng, cố gắng ôm Mộ Chi Dao đến y quán.
Diệp Thiển tuy không muốn làm vậy, nhưng vẫn từ từ đưa tay đến dưới mũi của nàng ấy, cảm nhận được chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương.
Xuân Hòa vẫn đang gắng sức di chuyển Mộ Chi Dao, nhìn m.á.u tươi không ngừng tuôn ra, Diệp Thiển thật sự không muốn đến c.h.ế.t nàng ấy vẫn phải chịu dày vò.
Nàng lên tiếng cắt ngang: “Xuân Hòa, nàng ấy c.h.ế.t rồi, vô dụng thôi.”
Xuân Hòa bị câu nói này kích động, cảm xúc vỡ òa gào lên: “Không thể nào, tiểu thư nhà ta chưa chết, ngươi đừng nói bậy!”
Xuân Hòa ôm chặt Mộ Chi Dao, nước mắt như vỡ đê không ngừng tuôn rơi, đứt quãng nỉ non: “Tiểu thư chưa chết… Tiểu thư chưa chết.”
Trong lòng Diệp Thiển nghẹn lại khó chịu, người duy nhất từng đối xử tốt với nàng một cách vô tư, còn chưa đợi nàng báo ân đã ra đi.
Tuy chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng lại khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có. Nhớ lại những hình ảnh ấm áp của ngày hôm qua, khóe mắt nàng lặng lẽ rơi một giọt lệ.
Những khóm tường vi ở cổng sân vốn đang nở rộ, bỗng chốc bị lật đổ, dưới ánh trăng lạnh lẽo rơi rụng đầy đất, dường như cũng đang buồn bã xót thương cho cảnh tượng bi thảm này.
Khi Xuân Hòa và Diệp Thiển chôn cất Mộ Chi Dao xong, đã là nửa đêm, trong rừng vô cùng tĩnh lặng, Xuân Hòa hai mắt vô thần quỳ trước mộ Mộ Chi Dao.
Diệp Thiển hồi tưởng lại cảnh tượng mà nàng đã thấy khi vội vàng quay về, đó chính là lúc Mộ Chi Dao bị một kiếm đ.â.m vào bụng, mấy tên áo đen được huấn luyện bài bản, mục tiêu rõ ràng. Đây không phải là một tai nạn, mà là một âm mưu đã được tính toán từ trước.
Hai người chôn cất Mộ Chi Dao xong, Xuân Hòa cứ thế quỳ một mạch đến tận hừng đông.
Nước mắt của nàng ấy dường như đã cạn khô, giọng cũng đã khản đặc vì khóc, cả người tựa như đã mất đi linh hồn, với tư thế này của Xuân Hòa, rõ ràng là muốn tự mình quỳ đến c.h.ế.t ở nơi đây.