Sau Khi Bỏ Trốn Lại Trở Thành Vị Hôn Thê Của Tên Điên Cuồng

Chương 10



Sính Phong không dám làm hắn cau mày, chỉ là nếu không bẩm báo chuyện này nữa, thì sẽ quá hạn.

Hắn ta đánh liều đưa thiệp mời lên: "Tướng gia, đây là thiệp mời do Mộ Quốc Công phủ gửi đến, thọ yến của Mộ Quốc Công, thời gian là vào ngày mai."

Thẩm Yếm thậm chí còn không thèm ngước mắt lên: “Quốc Công phủ nào?”

Sính Phong giải thích: “Mộ Quốc Công phủ ạ.” Sợ Thẩm Yếm vẫn không có ấn tượng, hắn ta lại nói thêm: “Chính là Mộ Quốc Công phủ có hôn ước với ngài.”

Bàn tay Thẩm Yếm khẽ dừng lại một chút, mắt ngước lên, mang theo vẻ nghi hoặc.

“Hôn ước?”

Sính Phong cẩn thận nói: “Là phu nhân đã định cho ngài, đối phương là đích tiểu thư của Mộ Quốc Công phủ.”

Thẩm Yếm tiếp tục lật xem hồ sơ, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Ngay lúc Sính Phong chuẩn bị lui ra, Thẩm Yếm đã lạnh lùng cất tiếng.

“Ngày mai đi hủy bỏ hôn ước đi.”

Sính Phong kinh ngạc, ngày mai, ngày mai là thọ yến của Quốc Công gia. Chọn vào thời điểm này để từ hôn, hơn nữa còn để một tùy tùng như hắn ta đi, có phải là quá làm mất mặt Mộ phủ không.

Thẩm Yếm giống như nhìn ra sự do dự của hắn ta, lạnh giọng nói: “Sao thế! Có ý kiến!”

Sính Phong không dám nói ra, vội vàng nói không phải, cúi đầu nhận lệnh rồi mới ra khỏi thư phòng.

Gió nhẹ lướt qua tường thành, hoa tường vi trong sân Quốc Công phủ đang nở rộ.

Ngày hôm sau, trong Quốc Công phủ bận rộn đến chân không chạm đất, Giang thị với tư cách là chủ nhân của hậu viện, đã bắt đầu quán xuyến từ sáng sớm.

Diệp Thiển thay một bộ váy lụa gấm màu xanh nhạt, Xuân Hòa giúp nàng trang điểm tinh xảo, cuối cùng cài lên chiếc trâm cài tóc đồng bộ. Không lâu sau, một gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã hiện ra trong gương đồng.

Đôi môi vốn đã đỏ mọng được tô điểm bằng loại son thịnh hành nhất hiện giờ, hai hàng lông mày mảnh mai nằm trên đôi mắt hạnh kiên cường, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười đều kéo theo gương mặt nhỏ nhắn kinh diễm đó.

Khi Mộ Chi Dao sắp đi qua đình viện, Xuân Hòa lo lắng lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, nhị tiểu thư lúc này đang ở trong đình viện. Chúng ta có cần đi đường vòng không ạ.”

Xuân Hòa vừa nghĩ đến việc Diệp Thiển vì Mộ Chi Nhiễm nên bị phạt, nàng ấy thực sự không muốn lại căng da đầu đi tìm chuyện không vui nữa.

Diệp Thiển nhướng mày, bước chân càng nhanh hơn, giọng điệu quả quyết nhanh nhẹn: “Không đi đường vòng, cứ đi lối này!”

Xuân Hòa im lặng, mấy ngày nay nàng ấy ít nhiều đã hiểu được tính cách của Diệp Thiển. Nàng ấy không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo.

Mộ Chi Nhiễm thấy Mộ Chi Dao ngang nhiên đi tới, không khỏi nhíu mày.

Quả nhiên, Mộ Chi Nhiễm vừa nhìn thấy nàng, liền đi tới, chất vấn: “Ngươi đến đây làm gì!”

Diệp Thiển không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sao thế? Ta không được đến sao?”

Mộ Chi Nhiễm hất mặt, cảnh cáo: “Ngươi tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình là gì, cái gì nên nói, cái gì không nên nói!”

Diệp Thiển vẫn cười: “Ta đương nhiên biết thân phận của mình là gì, chỉ sợ có kẻ chiếm tổ chim khách quen rồi, quên mất thân phận của mình!”

Mộ Chi Nhiễm lập tức nóng nảy: “Ngươi nói ai chiếm tổ chim khách!”

Diệp Thiển đáp lại bằng một nụ cười.

Mộ Chi Nhiễm tức giận nhưng cũng không tiện phát tác, Giang thị đã nói, hôm nay cho dù Mộ Chi Dao có nói gì, nàng ta cũng không được tức giận, càng không được tranh cãi với nàng.

Nàng ta nhịn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Diệp Thiển nhìn phản ứng của Mộ Chi Nhiễm, trong lòng thầm cảm thán, hôm nay ngược lại có chút nhẫn nhịn.

Nhưng nàng ta là Mộ Chi Nhiễm, có thể nhẫn nhịn chỉ chứng tỏ sự kích thích vẫn chưa đủ.

Lúc này, một nữ tử mặc áo hồng hỏi: “Chi Nhiễm, nàng ta là ai vậy?”

Mộ Chi Nhiễm vốn định chỉ qua loa có lệ nói rằng Mộ Chi Dao chỉ là một vị tiểu thư trong phủ, còn về những chuyện khác, nàng ta không muốn nói rõ, cũng không muốn nói.

Ai ngờ Diệp Thiển đã nhanh hơn nàng ta một bước, mở miệng: “Nhị muội muội, còn không giới thiệu một chút, đúng lúc ta cũng làm quen một chút.”

Mộ Chi Nhiễm tức đến nghẹn lời, nàng làm quen với ma quỷ thì có!

Chuyện này còn cần giới thiệu sao, hành động này của nàng chẳng khác nào nói thẳng ra, ta là đích nữ, nàng ta chỉ là một thứ nữ.

Mấy vị nữ tử nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc, Mộ Chi Nhiễm không phải là đích tiểu thư sao? Sao lại biến thành nhị muội muội rồi!

Trong lúc nhất thời, những tiếng bàn tán lớn nhỏ vang lên.

Mộ Chi Nhiễm nghe thấy, trong lòng dâng lên lửa giận: “Mộ Chi Dao, ngươi!” Nàng ta tức giận quát.

Diệp Thiển lại bày ra vẻ mặt ta đã làm gì sai sao!

Ngay sau đó, không đợi Mộ Chi Nhiễm bình tĩnh lại, Diệp Thiển hơi tiến lại gần nàng ta, hạ thấp giọng.

“Thế nào? Cảm giác bị vạch trần rất tuyệt phải không!”

“Yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, thì chuyện như vậy sẽ thường xuyên xảy ra, muội phải làm quen đi.” Nàng cố ý nói.

Dường như lại nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, cái tát ngày hôm qua, có đau không?”

Mộ Chi Nhiễm nóng nảy, nàng lại còn dám nhắc đến chuyện hôm qua mình đã đánh nàng ta.

Điều này khiến nàng ta làm sao chịu nổi!

Cơn giận từ trong lòng bốc lên, nàng ta giơ tay lên tát vào mặt Diệp Thiển một cái, còn chưa kịp nở nụ cười chiến thắng, Diệp Thiển đã vung tay đáp lại bằng một cái tát trời giáng.

Các nữ tử trong đình viện đều kinh ngạc, đầu tiên là Mộ Chi Nhiễm vô cớ ra tay đánh người, sau đó là Diệp Thiển đã đánh trả.

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh!

Rất nhanh, trong đình viện đã truyền ra tin tức hai người đang đánh nhau!

Truyền đến tai Giang thị thì đã thành, Mộ Chi Nhiễm đã tát tỷ tỷ mình một cái, sau đó hai người đã đánh nhau.

Giang thị nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, thầm mắng Mộ Chi Nhiễm không có đầu óc, vào một ngày như thế này còn dám không nghe lời khuyên của bà ta đi gây sự với Mộ Chi Dao!

Nhưng nữ nhi của mình bà ta tự hiểu, biết rõ rằng bà ta đã cảnh cáo mà vẫn phạm lỗi, chứng tỏ Mộ Chi Dao cũng không phải vô tội.

Chắc chắn đã dùng chiêu trò gì đó để chọc tức Mộ Chi Nhiễm.

Mộ Tĩnh Sơn và Giang thị nhanh chóng chạy tới, Mộ Chi Nhiễm thấy Giang thị, vẻ mặt uất ức trốn sau lưng bà ta.

Xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt Mộ Tĩnh Sơn rất không tốt: “Có chuyện gì vậy!”

Trên mặt Diệp Thiển hiện lên vẻ ấm ức, cố ý tỏ vẻ đau lòng nói: “Ta biết nhị muội không thích ta trở về, sớm biết vậy ta đã đi đường vòng rồi, nếu không cũng sẽ không bị đánh một cái tát làm tổn hại đến danh dự gia đình.”