Nhưng bây giờ không những đã trở về, giá trị con người dường như còn tăng lên, ngay cả Mộ Tĩnh Sơn, chủ một gia đình cũng ra mặt bênh vực nàng.
Thấy tình hình này, Giang thị lập tức thay một bộ mặt tươi cười giả tạo, giả nhân giả nghĩa nói: “Chi Dao nói gì thế? Hôm đó ta chỉ nói đùa thôi mà. Chi Dao đừng để trong lòng thì tốt hơn.”
Nhìn bộ dạng trái với lương tâm kia của Giang thị, Diệp Thiển thuận thế nói: “Vậy phần bổng lộc của Phượng Nghi viện mà Giang di nương đã cắt xén…”
Còn chưa đợi nàng nói xong, Giang thị đã vội vàng cướp lời, sợ Diệp Thiển sẽ nói ra những lời khó nghe hơn.
“Nói gì mà cắt xén hay không cắt xén, có lẽ là do hạ nhân chưa kịp mang đến, mới khiến con hiểu lầm.”
Nói rồi, bà ta cố ý trừng mắt nhìn Vương ma ma một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.
Sau đó, bà ta lại bày ra dáng vẻ trưởng bối, nói cho Diệp Thiển nghe.
“Phần bổng lộc của Phượng Nghi viện phải đặc biệt chú ý, đều phải mang đến đúng hạn, nghe thấy chưa?”
Vương ma ma lập tức hiểu ý, vội vàng hòa giải cùng Giang thị: “Vâng, lát nữa lão nô sẽ mang phần bổng lộc đến.”
Diệp Thiển cũng không vạch trần, chỉ nở một nụ cười không rõ ý tứ, chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ về Phượng Nghi viện chờ Giang di nương mang phần bổng lộc của chín năm nay đến.”
Lời này của nàng vừa thốt ra, Giang thị có chút nghi ngờ mình đã nghe lầm, nhất thời sắc mặt cứng đờ như một pho tượng gỗ, ngay cả nói cũng không biết nói thế nào.
Diệp Thiển lại khẽ cười một tiếng, cố ý hỏi: “Chẳng lẽ Giang di nương không nhớ sao? Sau khi ta đến biệt viện, Giang di nương đã giúp ta cất giữ bổng lộc hàng tháng. Bây giờ ta đòi Giang di nương thì có gì không đúng sao?”
Trong lòng Giang thị kinh hãi, nếu là bổng lộc một tháng thì bà ta còn có thể miễn cưỡng lấy ra, nhưng phần bổng lộc của chín năm nay sớm đã bị bà ta tiêu sạch, bà ta lấy đâu ra để đưa cho Diệp Thiển.
Diệp Thiển nhận ra sự thay đổi của Giang thị, giọng cao lên, giả vờ không biết tiếp tục nói: “Hay là Giang di nương muốn chiếm đoạt bổng lộc bao nhiêu năm nay của ta?”
Lòng bàn tay của Giang thị sắp bị bấm rách, trực giác mách bảo bà ta rằng, Mộ Chi Dao trước mắt, tuyệt đối không chỉ đơn giản là trở về, dường như đã trở nên khó đối phó hơn.
Mặc dù trong lòng vạn phần không muốn, nhưng trên mặt vẫn phải gắng gượng nặn ra một nụ cười giả tạo.
“Sao có thể.”
Lúc này Diệp Thiển mới hài lòng, nhẹ nhàng nói: “Vậy ta chờ Giang di nương.”
Giang thị nhìn Diệp Thiển bước ra khỏi cửa phòng, đôi mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như muốn nhìn thấu nàng.
•
Trở về Phượng Nghi viện, Diệp Thiển soi mình trước gương đồng, nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo, để lộ ra vết cắn trên cổ. Xuân Hòa nhìn thấy vết thương kinh hoàng đó, vội vàng lấy thuốc bôi cho nàng.
Trong gương đồng, hai hàng chân mày của Diệp Thiển vốn đã giãn ra mấy ngày nay vì sự xuất hiện của Thẩm Yếm, lúc này dường như lại vô hình nhíu lại.
Sự xuất hiện của Thẩm Yếm mặc dù ở một mức độ nào đó đã gián tiếp giúp đỡ nàng, nhưng nàng thà rằng không cần sự “giúp đỡ” như vậy.
Nàng thực sự không muốn quay trở lại Thừa tướng phủ như một chiếc lồng son, nơi đã kìm hãm sự tự do và khiến nàng đau khổ không nguôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng lúc này, nàng không thể trốn, cũng không được trốn. Thù của Mộ cô nương vẫn chưa báo, công đạo của Mộ cô nương vẫn chưa đòi lại được.
Ngày hôm sau, giờ Ngọ còn chưa tới, Xuân Hòa đã vào bẩm báo: “Cô nương, người của Tướng phủ đến rồi.”
Diệp Thiển nhìn thời gian, có chút bất đắc dĩ, tùy tiện sửa sang một chút rồi bước ra khỏi phòng.
Thấy nàng định đi, Xuân Hòa vội vàng theo sau, Diệp Thiển do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi một mình, để Xuân Hòa ở lại Quốc Công phủ.
Sính Phong đã sớm chờ ở ngoài phủ, thấy Diệp Thiển chậm rãi đến muộn, hắn ta không khỏi khẽ nhíu mày.
“Cô nương tốt nhất nên nhanh tay một chút, nếu không làm lỡ thời gian, sẽ khó giao phó với Tướng gia.”
Hai chữ “Tướng gia” trong miệng hắn ta được nhấn rất mạnh, rõ ràng đang ngầm dùng Thẩm Yếm để uy h.i.ế.p mình.
Diệp Thiển chậm rãi bước đến, nghe thấy sự bất mãn của Sính Phong cũng chỉ ngước mắt nhìn hắn ta một cái, nàng tự nhiên biết Sính Phong không thích mình, dù sao mỗi lần nàng bỏ trốn, Sính Phong đều phải theo đó vất vả một phen.
Thu hồi tầm mắt, Diệp Thiển không lên tiếng mà trực tiếp lên xe ngựa.
Sính Phong thấy vậy cũng vội vàng điều khiển xe ngựa, tốc độ xe ngựa không chậm, Sính Phong không để ý đến cảm nhận của Diệp Thiển, chỉ một mực thúc ngựa.
Diệp Thiển bị xóc nảy hai lần, nhưng cũng không so đo với hắn ta, phủ của Thẩm Yếm ở hướng tây, trên đường đi, Diệp Thiển nhìn con đường ngày càng gần qua cửa sổ xe, trong lòng lại như một mớ bòng bong.
Một lát sau, xe ngựa vững vàng dừng lại trước cửa Thẩm phủ. Diệp Thiển hít một hơi thật sâu, đưa tay vén rèm xe lên, xuống xe ngựa, không khỏi đánh giá vẻ sáng rực của Thẩm phủ.
Xung quanh đều là dáng vẻ hoàn toàn mới, không nhìn ra chút cũ kỹ nào, duy chỉ có màu sắc tấm biển hiệu hơi lốm đốm, thoạt nhìn giống như đã có từ lâu.
Dưới sự thúc giục của Sính Phong, Diệp Thiển bước vào Thẩm phủ.
Sau khi vào trong, nàng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Yếm đâu.
Còn chưa đợi nàng hỏi, Sính Phong đã lên tiếng trước: “Đại nhân đang trên đường hạ triều, lát nữa sẽ đến.”
Dứt lời, Sính Phong liền lui ra khỏi phòng, để lại một mình Diệp Thiển trong phòng.
Diệp Thiển nhàm chán đi lại trong phòng, căn phòng này sau khi đóng cửa, ánh sáng mặt trời không còn đủ, toát ra một vẻ bi thương nhàn nhạt, giống như lần đầu tiên nàng gặp Thẩm Yếm, tia thương cảm vô tình lóe lên trong mắt hắn.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói: “Công tử, Diệp cô nương đang chờ trong phòng.”
Cách nói của Sính Phong không khỏi khiến Diệp Thiển nhíu mày một cái, cái gì gọi là chờ, làm như phi tần trong cung đang chờ hoàng thượng sủng hạnh vậy.
Còn chưa đợi nàng thầm oán xong, cửa “két” một tiếng đã được mở ra.
Bóng dáng quen thuộc âm hồn bất tán của Thẩm Yếm lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.
Lúc này Thẩm Yếm, không giống như mọi khi, có lẽ vì vội vã, hắn ngay cả triều phục cũng chưa kịp cởi.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiển nhìn thấy hắn mặc triều phục, Thẩm Yếm vốn đã có thân hình cao ráo, triều phục màu đỏ sẫm mặc trên người ngược lại thêm mấy phần nghiêm nghị cho khí chất lạnh lùng của hắn.