Sau Khi Bỏ Trốn Lại Trở Thành Vị Hôn Thê Của Tên Điên Cuồng

Chương 22



“Người ngươi nên tìm là Mộ Tĩnh Sơn.”

Lời vừa dứt, Giang thị dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, chậm rãi ngã xuống, từ đó không còn hơi thở nữa.

Mưa chẳng biết từ lúc nào lại rơi xuống, Diệp Thiển vốn đã mình đầy bùn đất, bây giờ càng thêm thảm hại. Bùn đất theo nước mưa trượt dài trên má nàng, tầm mắt nàng trở nên mơ hồ.

Trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng Mộ Chi Dao quả quyết đẩy Xuân Hòa ra, có phải từ lúc đó, nàng ấy đã biết kẻ g.i.ế.c mình là ai không.

Mộ Tĩnh Sơn là một kẻ đạo đức giả hám danh.

Ông ấy g.i.ế.c vợ g.i.ế.c con.

Cũng chỉ vì khúc mắc trong lòng.

Cái khúc mắc vì trèo cao mà phải ở rể Mộ phủ.

Ánh mắt chậm rãi ngước lên, trong con ngươi hiện lên gương mặt lạnh lùng của Thẩm Yếm.

Nàng khẽ run rẩy đôi môi, hỏi: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta?"

Đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Thẩm Yếm nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng, động tác dịu dàng như lông vũ lướt qua, nhưng Diệp Thiển lại cảm nhận được sự nguy hiểm ngầm chứa bên trong.

Thẩm Yếm nghiêm nghị nói: “Giết người là phạm pháp.”

Diệp Thiển gắng gượng cười lớn, trong tiếng cười ấy đầy vẻ mỉa mai: “Người ngươi g.i.ế.c còn ít sao?”

Thẩm Yếm quả thực điên, điên một cách triệt để, số người bị hắn lăng trì không phải ít, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến nàng rời bỏ hắn lúc trước.

Thân hình cao lớn của Thẩm Yếm bao phủ lấy nàng, dường như muốn nuốt chửng cả con người nàng.

Hắn nói từng chữ một: “Suy nghĩ cho kỹ, nếu theo ta, có lẽ ta còn có thể giữ cho nàng cái mạng hèn này.”

Theo hắn ư? Trong lòng Diệp Thiển cười khẩy, là làm một thị thiếp không thể thấy ánh sáng, hay là một nhân tình còn không bằng cả ngoại thất?

Nàng nghiến răng, nói: “Thẩm Yếm, ta đã vào Quốc Công phủ, thì chưa từng nghĩ sẽ sống sót.”

Nàng mệt rồi, nàng chạy không nổi nữa, nàng không đấu lại được Thẩm Yếm.

Đáy mắt Thẩm Yếm giống như trong nháy mắt lạnh đi mấy phần vì lời nói của nàng, trong giọng điệu mang theo ý cảnh cáo rõ rệt: “Vậy còn Xuân Hòa thì sao?”

Diệp Thiển đột nhiên ngước mặt lên, bỗng nhiên bị chọc cho tức cười, Thẩm Yếm quả thật là không từ thủ đoạn nào, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để nắm thóp nàng.

Thẩm Yếm nhìn gương mặt bất lực kia của nàng, trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Hắn có thừa thời gian, hắn tin rằng mình có thể đợi được đến ngày nàng khuất phục hắn.

Có điều hắn không ngờ lại nhanh đến vậy.

“Thẩm Yếm, ngươi thắng rồi.” Diệp Thiển chậm rãi ngẩng đầu lên, với dáng vẻ coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.

Thẩm Yếm nhìn nàng, trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, sau đó cho người thả nàng xuống.

Chỉ là, đáy mắt hắn lại không có nhiều tia sáng, hắn vẫn luôn cho rằng Diệp Thiển là một kẻ vô tâm vô phế, trên thế gian này không ai có thể thực sự bước vào trái tim nàng.

Vậy mà chỉ một nha hoàn, một nha hoàn mới quen biết hơn một tháng, nàng lại quan tâm đến vậy.

Diệp Thiển được đưa đến một viện trong Tướng phủ để tĩnh dưỡng.

Còn chuyện Mộ Tĩnh Sơn g.i.ế.c vợ g.i.ế.c con đã bị công khai trước công chúng, Mộ Tĩnh Sơn cũng từ một người mà ban đầu mọi người tưởng là c.h.ế.t oan, trở thành một kẻ ác độc bị người người phỉ nhổ, tội đáng đời.

Vào ngày bộ giá y đỏ rực được đưa tới, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rải lên bộ giá y rực rỡ, trông vô cùng chói mắt.

Diệp Thiển lặng lẽ nhìn nó, nhìn rất lâu rất lâu, cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “Một ngoại thất cũng phải mặc giá y sao?”

Nha hoàn bên cạnh có chút không hiểu, ngẩn ra một lúc, sau đó nhanh chóng nói: “Ngoại thất gì ạ? Ngày mai là ngày đại hôn Tướng gia thành thân, là phu nhân của Thừa tướng phủ, tất nhiên phải mặc giá y rồi ạ.”

Diệp Thiển trong nháy mắt sững sờ, thành thân? Là Thẩm Yếm sao? Hắn muốn cưới nàng?

Nhưng sao có thể chứ, hắn đường đường là Tướng gia, sao lại có thể cưới nàng làm chính thê?

Giá y được nhẹ nhàng mở ra, Diệp Thiển thử mặc vào, vừa vặn một cách lạ thường, giống như được may đo riêng vậy.

Tầm mắt nàng khựng lại, dường như nhớ lại cái ngày nàng bị Thẩm Yếm đưa đi lấy số đo.

Lúc đó, nàng còn tưởng Thẩm Yếm chỉ nhất thời hứng khởi, không ngờ, lại là vì ngày hôm nay.

Giá y khoác lên người, trong gương đồng, đỏ thắm mặc trên người nàng tựa như một đóa hoa đang nở rộ, vừa yêu kiều vừa rực rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bóng dáng cao lớn của nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong gương đồng, Diệp Thiển không quay đầu lại, chỉ nhìn hắn trong gương, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”

Thẩm Yếm nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng, dịu dàng hỏi: “Cái gì?”

“Tại sao lại cưới ta?” Diệp Thiển một lần nữa hỏi ra điều khó hiểu trong lòng mình.

Thẩm Yếm sửng sốt một chút, mi mắt khẽ nhướng lên, đối diện với ánh mắt của nàng trong gương đồng, trong ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.

“Ta đã nói, nàng là của ta.”

“Tất nhiên phải cưới nàng làm thê tử.”

Thân thể Diệp Thiển nhất thời cứng lại, trong mắt nàng, Thẩm Yếm trước nay chỉ xem nàng như một món đồ chơi.

Lúc vui thì sủng ái vô cùng, chán rồi thì vứt bỏ như đôi giày rách.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Thẩm Yếm lại muốn cưới nàng làm thê tử.

Ngày đại hôn, ánh nắng tươi sáng.

Là Xuân Hòa dìu nàng ra khỏi phòng, nghe nói người hôm nay đến đây đều là những nhân vật có m.á.u mặt ở kinh thành.

Đêm động phòng, nến đỏ lung linh. Diệp Thiển bị giày vò rất lâu, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Thẩm Yếm mới chịu buông tha cho nàng.

Sau khi thành hôn, Diệp Thiển vốn tưởng rằng Thẩm Yếm sẽ hạn chế tự do của nàng, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, nàng tự do đến đáng sợ.

Ngoại trừ tờ hôn thư đó, nàng dường như không có bất kỳ hạn chế nào, có thể tự do ra vào trong Tướng phủ, làm những việc mình muốn làm.

Thành hôn nửa năm, Diệp Thiển vẫn không có tin vui.

Nàng liền đề nghị để Thẩm Yếm nạp thiếp, nàng không tin Thẩm Yếm có thể cứ mãi dung túng nàng.

Vậy mà lời này vừa thốt ra, lão ma ma trong phủ vội vàng lên tiếng, vẻ mặt lo lắng nói: “Lời này không thể nói được đâu ạ.”

Diệp Thiển tưởng là mình nói lời này không thích hợp, vừa định lên tiếng giải thích, ma ma đã hạ thấp giọng nói: “Sinh mẫu của Tướng gia là do lão Tướng gia sủng thiếp diệt thê mà qua đời, cho nên Tướng gia đặc biệt chán ghét thiếp thất, cũng đã thề trước mặt lão phu nhân, cả đời chỉ cưới một thê tử.”

Tất cả những điều này của Thẩm Yếm, khiến Diệp Thiển quá đỗi kinh ngạc.

Mãi cho đến lúc này, nàng mới phát hiện, mình vốn dĩ không hiểu hắn, hay nói đúng hơn, là từ trước đến nay mình không muốn đi tìm hiểu hắn.

Thẩm Yếm rất xấu xa, từ lần đầu tiên thấy hắn g.i.ế.c người, nàng đã cảm thấy hắn xấu xa. Nhưng nàng lại quên mất, những người đó đều là những kẻ đáng chết.

Vào một đêm mùa đông, gió lạnh gào thét thổi qua từng ngóc ngách của Tướng phủ.

Tướng phủ rộng lớn này dường như bị bao phủ bởi một lớp tĩnh lặng, chỉ có hắn và nàng.

Diệp Thiển nhẹ nhàng đến gần Thẩm Yếm, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, nhàn nhạt cất tiếng hỏi: “Thẩm Yếm, tại sao chàng lại thích ta?”

Thẩm Yếm im lặng hồi lâu, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để trả lời câu hỏi này.

Cuối cùng, hắn chậm rãi lên tiếng: “Không biết.”

Thẩm Yếm quả thực không biết tại sao mình lại thích nàng, rõ ràng lúc trước khi nàng trốn khỏi hắn, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem nàng ra thiên đao vạn quả.

Thế nhưng khi gặp lại nàng, nỗi hận trong lòng hắn lại tan biến trong nháy mắt, chỉ muốn giữ chặt nàng bên cạnh mình.

Diệp Thiển không truy hỏi, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lấp lánh những giọt lệ: “Vậy chàng có muốn biết tại sao ta lại thích chàng không?”

Lời nói nhẹ bẫng lọt vào tai, đáy mắt Thẩm Yếm chợt sửng sốt, thân thể đột nhiên cứng đờ, đây là lần đầu tiên Diệp Thiển nói thích hắn.

Hắn vẫn luôn cho rằng, nàng chán ghét hắn.

“Từ lần đầu tiên chàng cứu ta.” Diệp Thiển nhìn thẳng vào mắt hắn, một câu một chữ nói đầy thâm tình.

Thẩm Yếm đã cứu nàng, đó là lần đầu tiên nàng gặp hắn, sau đó liền bám lấy hắn, vừa là lợi dụng cũng vừa là bám víu.

Thế nhưng nàng biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ thành thân, người như hắn không có trái tim, cho nên nàng không muốn làm con chim trong lồng.

Diệp Thiển chậm rãi áp tay lên gương mặt có chút lạnh của hắn, trong mắt ngấn lệ, giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào.

“Thẩm Yếm, năm nay Tướng phủ đón Tết sẽ không còn cô độc nữa.”

“Sau này cũng sẽ không cô độc nữa.”

Đêm giao thừa hôm đó, Tướng phủ đã nhiều năm không có tiếng pháo, cuối cùng cũng vang lên tiếng pháo đã lâu không nghe thấy.

Vang lên rất lâu, rất lâu.