Sau Khi Cha Chết, Ta Và Mẹ Ôm Tiền Phất Nhanh

Chương 1: 1



1

Tổ mẫu ta qua đời, cả phủ đều buồn bã.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Vậy mà vào ngày thứ bảy sau khi bà ấy mất, cha ta đã dẫn ngoại thất nữ và nhi tử do nàng ta sinh đường đường chính chính bước vào nhà.

Cha nói muốn cưới nàng ta làm bình thê, ghi tên nam hài kia vào gia phả.

Mẹ ta tức đến đỏ ngầu đôi mắt, nàng ấy là tướng môn hổ nữ, không thể chịu được sự sỉ nhục.

Từ nửa tháng trước mẹ đã biết chuyện này, chỉ là vì tổ mẫu nên mẹ đã nhẫn nhịn:

"Triệu Hổ, ngươi đúng là quá vô sỉ. Mẫu thân vừa mới qua đời mà ngươi đã dẫn nữ nhân không ra gì này về nhà, ta nói cho ngươi biết, không đời nào. Ta sẽ không để bọn họ bước vào cửa đâu."

"Bạch Phượng, ngươi tưởng mình vẫn còn là nữ nhi của Định Viễn Tướng quân sao? Cha ngươi đã cáo lão hồi hương từ lâu rồi, ta để ngươi giữ vị trí chính thất chẳng qua là vì ngươi hiếu thảo với mẫu thân ta nhiều năm. Thành thân sáu năm, ngươi không sinh được nhi tử nào, không buộc tội ngươi vô hậu mà đuổi ra ngoài đã là nể mặt ngươi lắm rồi."

Cha ta Triệu Hổ sinh ra đã hung hãn, nhưng mẹ ta không hề sợ hắn ta:

"Thành thân sáu năm, ngươi đi chinh chiến ba năm, trấn thủ quan ải hai năm, nếu thật sự sinh ra nhi tử mới là lạ đó. Ta ở nhà lo liệu việc nhà cho ngươi, hiếu thảo với bà mẫu, còn ngươi lại nuôi một nữ nhân bên ngoài, còn sinh nhi tử, thật là có bản lĩnh. Nhớ rõ ngày xưa khi ngươi cầu hôn đã nói, cả đời chỉ có ta, không nạp thiếp, không nuôi ngoại thất. Đến bây giờ mới có sáu năm, ngươi đã quên hết rồi sao?"

Mẹ ta mặc áo tang, giận dữ quát cha ta, nhưng vẫn không làm tổn hại đến phong thái của chính thê chút nào.

Cha ta xấu hổ, giọng nói mềm đi: "Vì vậy, ngươi vẫn là chính thất. Nàng ấy cũng không thể vượt qua ngươi, chỉ là để cho Nam Nhi được ghi vào gia phả nên không thể không đưa người về."

Mẹ ta có vẻ buồn bã: "Không đưa về sớm, không đưa về muộn, lại đợi đến khi mẫu thân qua đời mới về, chẳng phải là vì ngươi nghĩ rằng không còn ai chống lưng cho ta nữa sao? Triệu Hổ, ta thật sự rất thất vọng về ngươi, chúng ta hãy. . ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ còn định nói ra câu hòa ly, nhưng ta không cho phép, lập tức kéo mẹ lại nói: "Mẹ, con đau bụng, có thể đưa con vào phòng không, đau quá."

Mẹ ta tất nhiên thương ta, bất kể chuyện gì cũng phải gác lại để đưa ta đi vệ sinh.

Nhưng đến đó ta lại không vào mà nắm tay mẹ, nhìn nàng ấy vẫn xinh đẹp như hoa, chưa bị hành hạ đến mức không còn hình dáng con người, ta rơi nước mắt.

Đúng vậy, cách đây một khắc ta đã sống lại.

Cũng biết rằng sau hôm nay, hai mẹ con ta sẽ sống trong cảnh bị người khinh rẻ, bị đuổi giết, cuối cùng c.h.ế.t thảm.

Bây giờ, ta muốn ngăn chặn tất cả điều này xảy ra:

"Mẹ, dù mẹ có tin hay không, nhưng hôm nay đừng hòa ly với cha. Hãy kéo dài thêm một tháng, chỉ cần kéo dài thêm một tháng không để bọn họ vào cửa, chúng ta sẽ an toàn."

Mẹ thấy ta khóc nên hoảng hốt, an ủi ta: "Khuê nữ đừng khóc, có phải là không nỡ xa cha không, nhưng hắn ta thực sự đã quá đáng. Dù thế nào đi nữa, mẹ sẽ bảo vệ con."

2

"Con cũng sẽ bảo vệ mẹ, vì vậy mẹ hãy tin những lời con sắp nói. Ngày hai mươi sáu tháng sau, tại khu săn b.ắ.n của hoàng gia sẽ có thú dữ xông ra, cha sẽ c.h.ế.t vì cứu Hoàng đế. Khi đó sẽ có vô số phần thưởng ban xuống. Mà lúc đó, mẹ và cha đã hòa ly, đôi mẹ con kia ở trong phủ nhận được hoàng ân."

"Cái gì?"

"Mẹ, con đã sống lại, hai mẹ con chúng ta đều bị đôi mẹ con ở ngoài cửa kia hãm hại đến chết. Lát nữa, nàng ta sẽ lấy việc mình lại mang thai làm cớ uy h.i.ế.p để vào phủ, lúc đó mẹ nghe thấy thì sẽ biết những gì con nói có đúng không."

Ta hơi gấp gáp, nắm tay mẹ càng lúc càng chặt.