Mật Nương cúi đầu, kéo Đại Hoàng lùi sang một bên, nàng nghĩ thầm, chi bằng g.i.ế.c nàng nướng ăn luôn đi, vậy thì nàng còn phải cảm ơn hắn ta nữa.
"Cái đồ nữ nhân ngu xuẩn." Nha dịch nghe tiếng kinh hô của những người trên xe bò, quay đầu lại nhìn, nữ tử kia vậy mà lại bế con ch.ó lên đi bộ.
"Đại ca....”
"Sao, ngươi đau lòng à? Hay là ngươi nhường con bò ra cho cái đồ nữ nhân ngu xuẩn đó cưỡi?" Nha dịch vừa nhìn đã biết cấp dưới đến nói lời hay, hắn ta nhổ một bãi, phỉ nhổ nói: "Hay là cho nàng ta ăn no, đói ba ngày xem nàng ta còn có sức mà ôm con súc sinh đó không." Tổ cha nó, hồi nhỏ hắn ta bị chó đuổi ba con hẻm còn bị cắn vào mông, từ đó về sau hắn ta nhìn thấy chó là muốn đánh chết.
Mật Nương nghe thấy động tĩnh phía trước nhưng coi như không nghe thấy, ôm Đại Hoàng đi theo sau xe bò, Đại Hoàng là con ch.ó trông coi vườn trà trên núi, thích ăn trộm mật ong, mỗi lần bị ong đốt sưng cả mồm mà vẫn không nhớ, mỗi lần nàng đi xén mật mà gặp nó thì sẽ cho nó ăn vài miếng, không ngờ khi thấy nàng bị nước lũ cuốn trôi thì nó lại nhảy xuống nước cứu nàng.
Đi thêm hai ngày nữa, Mật Nương thở dốc ngẩng đầu nhìn con đường dốc nhỏ uốn lượn, không phải nói Mạc Bắc đều là thảo nguyên sao, sao nhìn còn cao hơn cả địa hình đồi trà ở quê nhà của nàng nữa vậy.
"Biết thế ta đã không khuyên ngươi đến Mạc Bắc, nếu không cũng không đến nỗi phải chịu khổ như thế này." Uyển Nhi thấy Mật Nương chia một phần thức ăn của mình cho chó ăn, nàng ta lấy một cái bánh ra đưa cho nàng: “Ngươi ăn đi, ta ngồi trên xe bò không tốn sức, no một chút đói một chút cũng không sao.”
Mật Nương quả thực đã đói, hai ngày nay bánh mà nàng được chia nhỏ và mỏng, cháo cũng loãng đến mức có thể đếm được hạt gạo, ban đêm dạ dày đau quặn, nhưng nàng lại có một loại khoái cảm tự hành hạ mình.
"Không liên quan đến ngươi, là do chính ta quyết định đến Mạc Bắc." Mật Nương không nhận bánh, nàng đến bên suối nhỏ quỳ trên mặt đất dùng tay vốc nước uống, khi đêm đến đói không chịu nổi thì nàng đều thức dậy uống nước để vượt qua.
"Đã nói là cho ngươi ăn thì chính là cho ngươi, bây giờ ta chăm sóc ngươi, sau này ngươi cũng giúp ta một tay." Uyển Nhi kéo tay nàng, nhét cái bánh vào tay nàng, rồi quay lưng bỏ chạy.
"Đưa cho nàng ấy rồi à?" Lão phụ nhân hỏi.
"Đưa rồi, nàng ấy không nhận nên ta nhét vào tay nàng ấy rồi." Uyển Nhi ngồi bên cạnh tổ mẫu, xoa xoa mũi, nói: "May mà con còn có người ở bên, nếu không con không biết mình có thể sống sót không. Tổ mẫu, con nhớ mẫu thân của con quá.”
"Nhớ thì cứ khóc một trận đi, đừng kìm nén." Lão phụ nhân liếc mắt nhìn về phía sau, xoa đầu đứa cháu gái nhỏ, thở dài nói: "Ta sẽ ở bên con.”
"Con chưa bao giờ thấy Mật Nương khóc, tổ mẫu, người nói xem nàng ấy có phải lén lút khóc vào ban đêm không?”
...
Con đường dốc lên rất khó đi, Mật Nương trượt chân suýt ngã, Đại Hoàng thừa lúc nàng buông lỏng tay liền vùng ra, móng vuốt đặt xuống đất, tứ chi mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Mật Nương, không cho nàng cơ hội ôm nó nữa.
"Cũng tốt, sắp đến thảo nguyên rồi, có cỏ thì không mài chân nữa." Mật Nương nhổ hai nắm cỏ bên đường, xoắn thành dây cỏ buộc vào chân, gót giày của nàng đã bị tuột chỉ, phải buộc lại mới có thể đi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tổ cha nó, cuối cùng cũng đến rồi."
Đứng trên thảo nguyên, thứ đầu tiên lọt vào mắt là một đống đá, bên cạnh đống đá có một tấm bia, trên tấm bia khắc hai loại văn tự.
Mật Nương là người cuối cùng đi qua tấm bia, nàng nhìn kỹ một chút, đó là mốc địa giới, nơi họ đang đứng là lãnh địa của Đại cư thứ* Thanh Cách Lặc.
*cư thứ: là danh hiệu độc quyền dành cho con gái ruột của người đứng đầu
"Sao chỉ có mấy người này?" Quan viên Thát Đát cau mày nhìn những người ngồi rời rạc trên mười mấy chiếc xe ngựa, hỏi: "Đây còn chưa được một trăm người nữa? Các ngươi đưa một chuyến chỉ có bấy nhiêu người thôi sao? Vậy thì cần gì phải chạy một chuyến? Hay là nói Đại Khang đến bấy nhiêu người cũng không thể dàn xếp được?”
"Chuyến này tổng cộng đưa một nghìn hai trăm ba mươi người, trừ một trăm năm mươi tám người này, những người khác đều bị U Châu giành lấy rồi."
U Châu cũng là lãnh địa của Thát Đát, nha dịch thờ ơ xòe tay ra: "Bọn họ dắt người chờ dưới chân Yến Sơn, nói rằng mỗi một lưu dân đến đó đều có thể được chia mười hai mươi mẫu ruộng, tuyệt đại đa số đều đi theo. Nếu ngươi thấy ít thì có thể đến U Châu mà giành người.”
"Bọn ta chia nhà cửa, còn cho thuê bò dê không tính lãi, đến nơi thì phát lương thực." Quan quản sự nhìn những người trên xe ngựa không phải già thì cũng là yếu, không biết có thể chống lại gió trên thảo nguyên được không.
"Bọn ta chỉ là đợt đầu, phía sau còn có người nữa." Nha dịch nhìn ra xa, trên thảo nguyên rộng lớn, gia súc nhìn còn nhiều hơn người, khó trách lại quý trọng đám dân chạy nạn này như vậy.
"Vậy thì tốt rồi." Quan quản sự lấy thứ gì đó từ trong tay áo ra nhét vào tay nha dịch, cười nói: "Cũng xin làm phiền ngươi trên đường về giúp ta mang một lời nhắn, nói là đãi ngộ ở Mạc Bắc của bọn ta cũng rất tốt, chăn thả còn nhàn hạ.”
"Dễ nói thôi." Nha dịch đầu, hài lòng bỏ thứ đó vào trong tay áo.
Mật Nương liếc nhìn hai tổ tôn đang đứng bên cạnh nàng, im lặng đi theo người Thát Đát về phía có khói bếp, nàng không biết tại sao hai người này lại dính lấy nàng, ngoài con ch.ó Đại Hoàng này ra, nàng không có gì khác, sở trường duy nhất chính là nuôi ong, không biết có thể giúp được gì.
"Gâu gâu gâu....”
Mỗi bước mỗi xa
Tiếng chó sủa hung hãn, điên cuồng làm những người đang đi giật mình, Mật Nương vô thức siết chặt dây dắt chó, nhìn theo tiếng động, cách đó không xa trong bụi cỏ có một nam nhân đang ngồi, một tay nam nhân nắm lấy gáy con chó, bình thản nhìn về phía bên này.
"Ba Hổ, trông chừng chó của ngươi cho cẩn thận đi." Người dẫn đường cảnh cáo.
Nam nhân không để ý, ánh mắt lướt qua đám dân chạy nạn sắc mặt mệt mỏi, quần áo rách rưới, khi nhìn thấy cô nương ở cuối hàng đang dắt một con ch.ó lông vàng gầy trơ xương thì khựng lại một chút.
Một người một chó, người thì c.h.ế.t lặng, chó thì cảnh giác.