Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Giàu Có

Chương 156: Phúc lợi 3 - Gặp "Đối Đối"



Tháng Tư, tại cơ sở gấu trúc ở Dung Thành, dòng người đông đúc từ sáng sớm đã đổ xô vào vườn để xem lứa gấu trúc mới đầu tiên.

Phương Du và Đàm Vân Thư không đến sớm như vậy, phải đến mười giờ sáng họ mới lề mề rời khỏi khách sạn.

Đây là kỳ nghỉ tình yêu kéo dài năm ngày, trước đó cả hai đã bận rộn làm việc suốt một tháng trời. Nghĩ đến việc không có thời gian để đến thăm "con gái" Đối Đối của mình, lần này họ đặc biệt đến Dung Thành, và điểm đến đầu tiên dĩ nhiên là cơ sở gấu trúc.

Họ ở tại khách sạn thuộc sở hữu của gia đình mình, nhân viên ở đây đều nhận ra họ.

Nhưng chuyến đi lần này hoàn toàn không liên quan gì đến công việc, các nữ nhân viên ở quầy lễ tân chỉ có thể tiễn họ ra cửa, sau đó thì thầm với nhau: "Thật là đẹp đôi quá đi!"

Từ "đẹp đôi" này, Phương Du và Đàm Vân Thư đã nghe nhiều suốt ba năm qua, đặc biệt kể từ khi Đàm Vân Thư mở tài khoản trên mạng xã hội, những lời bình luận như vậy càng hiện rõ trước mắt họ. Cả hai đã sớm quen thuộc.

Dĩ nhiên, trong quan điểm của Đàm Vân Thư, có hay không những lời nhận xét đó chẳng hề quan trọng, chúng không ảnh hưởng đến tình cảm của nàng và Phương Du, cũng như sự kiên định của nàng.

Phương Du dĩ nhiên là người phù hợp nhất với nàng. Nếu không phải là cô, thì ai sẽ sánh đôi với nàng đây?

Ngồi vào ghế sau xe, Đàm Vân Thư ban đầu định theo thói quen mở hộp thư điện tử lên xem, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phương Du bên cạnh, ý nghĩ đó lập tức bị gạt bỏ.

Nàng nghiêng người, nhìn theo ánh mắt của Phương Du ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"

"Mình đang nghĩ về lần trước khi cùng cậu đến đây." Phương Du nghiêng đầu, kéo gần khoảng cách giữa hai người, chớp mắt nói, "Lần này cậu không được vừa ăn đồ cay vừa uống đồ lạnh, đừng để phải nhập viện lần nữa."

"Nhập viện rồi cậu sẽ mặc kệ mình sao?"

"Không đâu."

"Vậy thì mình..." Đàm Vân Thư đặt tay lên eo cô, cố ý kéo dài âm cuối, "Muốn thử lại xem sao."

Phương Du nhìn chằm chằm nàng, nhíu mày, không nói lời nào.

Đàm Vân Thư vội vã nghiêng người, thân thiết cọ đầu vào vai cô: "Mình chỉ nói vậy thôi, mình sẽ không làm vợ yêu lo lắng đâu."

"Cậu thật là..."

Phương Du nắm lấy tay nàng đang đặt trên eo mình, cúi xuống hôn lên má nàng, mỉm cười nói: "Ừ, đừng làm mình lo lắng."

Sự nghiệp của Phương Du đã hoàn toàn ổn định, cô được thăng chức làm phó tổng của một chi nhánh thuộc Tập đoàn Thẩm Thị, nơi làm việc chuyển đến một khu vực khác, cách xa khu tài chính một chút.

Nhưng điều đó không khiến cô và Đàm Vân Thư phải xa nhau, trừ những chuyến công tác, họ vẫn gặp nhau hàng ngày.

Từ khách sạn Quân Linh đến cơ sở gấu trúc khá xa, hơn mười cây số. Sau nửa tiếng, xe cuối cùng cũng đến nơi.

Tài xế lái xe đến chỗ nghỉ ngơi, còn họ xuống xe, xếp hàng vào cửa chính.

Đối Đối đã được đưa vào khu tham quan, ở một khu vực khá xa. Họ vốn có thể liên hệ với nhân viên để được đưa đến tận nơi, nhưng lại quyết định hòa vào dòng khách tham quan để trải nghiệm.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng không gay gắt, nhiệt độ dao động trung bình khoảng 20 độ, vừa đủ mát mẻ và dễ chịu.

Chỉ là Đàm Vân Thư da dẻ trắng mịn, nhất định phải che ô.

Phương Du vừa vào cổng liền lấy ô từ trong túi ra che cho nàng, nhất quyết không để nàng tự cầm.

Nhưng nếu che ô, thì không tiện nắm tay.

Đàm Vân Thư giật lấy cán ô, gấp lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Không được."

"Không được cái gì?"

"Chúng ta phải nắm tay nhau, cục cưng." Đàm Vân Thư nắm tay Phương Du, đan chặt các ngón tay, "Nhân viên nói Đối Đối rất thông minh, nhỡ nó nghĩ chúng ta không nắm tay là đang cãi nhau thì sao? Chúng ta đâu có cãi nhau."

Phương Du: "......"

"Mình đã bôi kem chống nắng rồi mà."

Đàm Vân Thư chỉ tay vào xung quanh: "Với lại cậu nhìn xem, ở đây toàn là tre, cũng chẳng mấy khi bị ánh nắng chiếu đến."

Phương Du dễ dàng nhìn thấu chiêu trò của nàng: "Muốn nắm tay mình mà phải vòng vo thế à?"

"......"

Phương Du siết chặt tay nàng, bước đi: "Đi thôi, bé cưng Thư Thư."

Khóe môi Đàm Vân Thư khẽ cong lên, nàng đi sát bên cạnh cô.

Trong gió thoảng hương tre nhẹ nhàng, họ vừa đi vừa quan sát, nhìn thấy những chú gấu trúc đáng yêu khác, còn có cả công, gấu đỏ, và nhiều loài động vật nhỏ sống quanh đây.

Lúc này vẫn là mùa xuân, cảnh vật đâu đâu cũng tràn đầy sức sống.

Dù đã nghiên cứu kỹ lộ trình trước, họ vẫn đánh giá thấp độ rộng lớn của cơ sở đã được mở rộng này.

Đi không biết bao lâu, cuối cùng Đàm Vân Thư là người đuối sức trước.

Nàng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Phương Du đang che nắng cho mình, nói: "Hơi đau chân rồi." Sau đó đổ lỗi: "Là tại cậu đó."

Phương Du đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nghe vậy bật cười: "Tại mình? Không phải tối qua cậu nhất định kéo mình..."

Nhìn thấy có người lạ ở gần, cô ngừng lời, không nói tiếp.

"Mình không quan tâm."

Phương Du lấy khăn giấy từ trong túi, cúi xuống nhẹ nhàng lau lớp mồ hôi mỏng trên cổ nàng.

Lúc này, khi đến gần hơn, cô mới hừ nhẹ một tiếng: "Là cậu tối qua nhất định muốn phân thắng bại với mình mà bé cưng." Nói rồi còn cố ý ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: "Làm đến mềm chân, giờ lại quay ra trách mình?"

Đàm Vân Thư nhìn những người đi đường xung quanh, quay đầu sang một bên: "Tối qua khóc xin tha chẳng phải là cậu sao?"

"......" Phương Du im lặng một lát, đáp: "Ít nhất hiện tại mình không đổ lỗi."

Đàm Vân Thư mắt cười cong cong: "Được rồi, đình chiến."

Hai người ngồi tựa vào ghế, đầu tựa sát vào nhau, tiếp tục xem những bài viết trên mạng về nơi này.

Đối Đối bắt đầu được ra mắt tham quan từ năm ngoái. Với trí thông minh đáng kinh ngạc và vẻ ngoài đáng yêu, nó nhanh chóng thu hút một lượng lớn người hâm mộ trên mạng. Phương Du và Đàm Vân Thư thỉnh thoảng lại tìm kiếm những video liên quan đến Đối Đối. Mặc dù nhân viên cơ sở vẫn gửi báo cáo thường kỳ, nhưng những hình ảnh, video từ người hâm mộ lại mang đến một góc nhìn khác.

Xem những video đó, cả hai đều cảm thấy trái tim mình trở nên ấm áp.

Nghĩ đến "con gái nhỏ", họ chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lập tức đi về phía khu tham quan của Đối Đối.

Đi thêm khoảng nửa tiếng, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Đối Đối đang ngồi trên giàn gỗ rộng lớn, gặm nhấm một quả táo. Hai cái tai mềm mại khẽ động đậy. Xung quanh, tiếng "tách tách" của máy ảnh vang lên không ngớt.

Phương Du giơ điện thoại lên chụp: "Wow, bàn chân gấu trúc to thật! Nhìn mạnh mẽ ghê!"

Đàm Vân Thư quay video, bồi hồi nhớ lại: "Hồi đó khi nhìn thấy nó trong đám gấu trúc lớn, mình không hiểu sao lại quyết định chọn nó làm con gái chúng ta..."

Nghe vậy, vài fan cứng của Đối Đối bên cạnh lập tức góp chuyện, giọng thân thiết: "Đối Đối cũng là con gái của chúng tôi đó."

Một người khác nói thêm: "Đối Đối từ nhỏ đã được tiểu thư của khách sạn Quân Linh, Đàm Vân Thư, nhận nuôi, sống như một công chúa......"

Mặc dù việc nhận nuôi được thực hiện dưới danh nghĩa cá nhân của Đàm Vân Thư, không liên quan đến khách sạn Quân Linh, nhưng tên tuổi của nàng đã quá nổi tiếng trên mạng. Những người yêu thích Đối Đối tự nhiên cũng biết đến việc này.

Đàm Vân Thư nghe vậy, không hề cảm thấy lúng túng: "Vậy à? Thế thì vị đại tiểu thư này thật có mắt nhìn."

Phương Du liếc nàng một cái, không nhịn được bật cười, rồi cũng nói thêm: "Mình cũng nghĩ thế."

Đàm Vân Thư nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. Nàng còn giơ tay véo nhẹ má cô: "Đáng yêu ghê......"

Phương Du dùng ánh mắt nhắc nhở nàng phải kiềm chế, đây là nơi công cộng.

Nhưng Đàm Vân Thư chỉ quay lại nhìn Đối Đối đang bắt đầu ăn lá tre, môi khẽ cong lên, tâm trạng rõ ràng rất tốt.

Họ ở lại khu tham quan của Đối Đối hơn nửa tiếng mới rời đi.

Vừa đi, Đàm Vân Thư vừa mở album ảnh: "Mình nghi là mình đã chụp cả vạn tấm ảnh của con."

"Mình cũng vậy."

"Nhưng mình chụp cậu đến hai vạn tấm."

"Mình cũng vậy."

Đàm Vân Thư cất điện thoại, nắm lấy tay Phương Du, cười hỏi: "Sao hôm nay chỉ biết nói mấy từ này thôi?"

"Còn nhiều nữa mà."

"Là gì cơ?"

Phương Du khẽ gãi vào lòng bàn tay nàng, ghé sát một chút, giọng không quá to cũng không quá nhỏ, đủ để nếu có ai đi ngang qua nghe thấy cũng chẳng sao.

Ánh mắt cô sáng lấp lánh: "Mình thích cậu, Đàm Vân Thư."

Đàm Vân Thư siết chặt tay cô hơn, cười tươi đáp: "Mình cũng vậy."

"Mình cũng thích cậu, Phương Du."

Trời xanh mây trắng, lá cây đung đưa, gió thổi xào xạc.

Một mùa xuân nữa đã đến, một năm nữa của tình yêu nồng nàn lưu luyến không quên của họ.

***

Lời tác giả:

Hihi! Nghe nói (thấy trong phần bình luận) mọi người rất muốn xem phiên ngoại ngọt ngào~~~ nên tôi đến đây~~~ mong mọi người thấy bất ngờ nhé~~~

Ai hiểu được cảm giác vừa viết vừa nở nụ cười ngọt ngào của tôi không [khóc lớn] Cảm giác như đã lâu không gặp họ rồi [khóc lớn].

Nhưng phiên ngoại lần này tôi còn có nhiệm vụ khác!

1. Truyện mới của tôi đang được đăng tải, tên là «Đường sao thanh mai/Mận xanh ngào đường», nếu mọi người thấy hứng thú có thể ghé xem nhé [hoa bay].

2. Bộ này sắp đạt 60 nghìn bình luận rồi [mắt sao]. Tôi bị bệnh thích số tròn [tay dang rộng].

3. Nếu thích, có thể cho tôi đánh giá 5 sao cho truyện này nhé! [trà sữa].

Chúc mọi người luôn vui vẻ! Hẹn gặp lại lần sau~~~

Editor: Đang định đọc chương mới của Phạm Thượng thì thấy bên này có cập nhật, tác giả cưng Mây Cá quá 😊

Bộ tác giả đang viết, bữa trước mình có đọc mấy chương thấy cũng dễ thương. Hy vọng mai mốt có ai edit cho mình đọc ké, chứ giờ đang edit bộ Phạm Thượng rùi. Có gì mọi người qua đó ủng hộ bộ tình cảm sư đồ cảm lạnh này nha, có yếu tố linh dị nhưng không đáng kể 😂