Một ngày 20 tháng 5 nữa lại đến, nắng vàng rực rỡ, trong căn hộ cao cấp rộng lớn có thêm một cây dương cầm.
Không phải món quà được chuẩn bị bất ngờ, mà là kết quả của cuộc bàn bạc kỹ lưỡng giữa Phương Du và Đàm Vân Thư —
Phương Du muốn nghe Đàm Vân Thư chơi dương cầm, còn Đàm Vân Thư muốn dạy Phương Du dương cầm.
Ừm, thật tuyệt nếu sau này có thể cùng nhau song tấu.
Tuy rằng Phương Du cảm thấy mình chẳng có thiên phú gì về âm nhạc, cô chỉ muốn làm một người nghe, nên định từ chối, nhưng lý do Đàm Vân Thư đưa ra lại quá "đầy đủ", khiến cô từ bỏ ý định ấy.
Đàm Vân Thư nghiêm túc nói: "Thứ nhất, chúng ta có thể vừa chơi đàn vừa nói chuyện yêu đương, tăng sự tương tác trong mái ấm nhỏ."
"Thứ hai, có mình ở đây, cậu cứ yên tâm, mình sẽ tận tâm tận lực, tuyệt đối không hung dữ, không chê cười, không đả kích cậu."
"Thứ ba, hu hu hu cầu xin cậu mà bé cưng, mình thật sự rất muốn dạy cậu, ngón tay của cậu rất thích hợp để chơi đàn đó. À, không phải nói đến chuyện không thích hợp để làm chuyện khác với mình......."
Phần phía sau còn chưa kịp nói xong đã bị Phương Du dùng môi chặn lại rồi.
Thật là không thể nghe nổi nữa.
Vì thế, sau khi chỉnh dây đàn xong, Phương Du ngồi xuống ghế dài, phía sau là cô giáo dương cầm một kèm một của riêng cô.
"Hai chân đặt bằng, lưng thẳng, tay cong tự nhiên...... Đúng rồi, làm rất tốt, tuyệt vời lắm, bạn học Tiểu Du của chúng ta giỏi thật đấy, động tác khó như vậy cũng có thể làm được ngay." Đàm Vân Thư cúi đầu ghé sát lại, hôn lên má Phương Du một cái.
Phương Du dở khóc dở cười, cô ngẩng mắt lên: "Cô Đàm, em thấy mấy lời khen này của cô nghe quen quen." Cô nói tiếp, "Hình như hồi mẫu giáo từng nghe cô giáo khen em như thế."
Đàm Vân Thư: "Wow trí nhớ tốt thật, thưởng thêm cái nữa nhé."
"......" Không phải chứ, chuyện này có hợp lý không đó? Mới chỉ vừa ngồi xuống mà đã bị Đàm Vân Thư hôn hai lần rồi.
Đàm Vân Thư thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, khẽ cong môi cười, rồi mới chỉnh lại thái độ nghiêm túc: "Được rồi, trước đó chúng ta đã học qua cấu tạo đàn dương cầm, bây giờ thực hành nhé......"
Vừa nói, nàng cúi người xuống, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay Phương Du, dùng ngón tay mình điều khiển ngón tay cô.
Mà ở tư thế này, nàng gần như là ôm trọn Phương Du vào lòng.
Hương thơm trên người cả hai sớm đã hòa quyện, giờ phút này quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn không thể phân biệt là của ai.
Mái tóc được chăm sóc kỹ càng của Đàm Vân Thư rũ xuống, lẫn vào mái tóc Phương Du, lại quét qua tai, má, và cổ cô.
"Lấp, lánh, lấp, lánh, sáng, long, lanh......" Tiếng đàn hòa cùng lời hát vang lên bên tai Phương Du, nhưng cô lại khó mà tập trung.
*一、闪、一、闪、亮、晶、晶: có ai đoán ra được bài gì không, là Twinkle Twinkle Little Star, tên tiếng Trung là Tiểu Tinh Tinh (Ngôi sao nhỏ lấp lánh) đó mấy ní.
Cái gọi là vừa đàn vừa yêu đương.
Bây giờ xem ra chỉ có yêu đương.
Phương Du dễ dàng bị những chiêu trò nhỏ của Đàm Vân Thư làm cho tâm trí chẳng thể đặt vào trọng tâm.
Thế nhưng thấy Đàm Vân Thư có vẻ rất nghiêm túc, cô vẫn quyết định cố gắng, ghi nhớ thứ tự các phím đàn.
Rất nhanh, cô đã nhớ được giai điệu của 《Ngôi sao nhỏ lấp lánh》, dù còn hơi vấp nhưng cũng có thể tự mình đánh hết một bản.
Đàm Vân Thư lui người khỏi phía sau cô, ngồi sát bên cạnh.
Nghe cô đánh xong toàn bộ, đôi mắt sáng rực như phát sáng, khoa trương nói: "Nếu Tiểu Du nhà chúng ta học dương cầm từ nhỏ, thì giờ còn ai dám nhận mình là nghệ sĩ dương cầm nữa chứ? Thiên phú như vậy, thật là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, ngàn năm khó gặp!"
"Cậu dám nói còn mình không dám nghe luôn đó." Phương Du buông một tay xuống bên người, nhướng mày, "Cậu có phải quên gì rồi không?"
"Hửm?" Có người giả vờ ngơ ngác.
"Em vừa biểu hiện tốt như thế, không thưởng cho em à? Cô giáo Đàm."
Đàm Vân Thư cười rạng rỡ, vòng tay ôm eo cô.
Áp sát bên môi cô, hơi thở giao hòa, nàng khẽ nói: "Hôm nay vui vẻ nhé, cục cưng."
"Thưởng cho cô giáo Đàm chơi đàn trên người em, được không?"
......
Con đường học dương cầm có hơi "gập ghềnh", nhưng đúng là cũng làm tăng thêm niềm vui giữa hai người, Đàm Vân Thư cũng xứng đáng là một cô giáo giỏi.
Ngón tay của Phương Du vốn linh hoạt, cảm âm cũng không tệ, sau khi nghiêm túc học những kỹ năng cơ bản, cô dần đánh ra được giai điệu, có thể nhìn bản nhạc mà chơi những khúc đơn giản.
Mà sau mỗi buổi học, cô đều nhận được phần thưởng từ Đàm Vân Thư, có lúc là Đàm Vân Thư "chơi" cô, có lúc là cô "chơi" Đàm Vân Thư.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, mấy tháng sau, Đàm Vân Thư phải đi các thành phố khác trên cả nước để thanh tra chuỗi khách sạn Quân Linh, phải liên tục di chuyển, ít nhất nửa tháng không thể về nhà.
Phần thưởng đương nhiên chỉ có thể để dành lại, chờ sau khi công tác trở về.
Nhưng điều này lại cho Phương Du một cơ hội. Mỗi tối sau khi gọi video với Đàm Vân Thư xong, cô lại quay lại ngồi trước dương cầm, chăm chỉ luyện tập bản nhạc.
Cuối cùng, vào đúng ngày Đàm Vân Thư trở về, cô đã thể hiện thành quả của mình —
"Thích cậu/ đưa áo khoác của cậu cho mình/ mình muốn như được trốn trong cơ thể cậu vậy."
"Thích cậu/ đôi mắt biết cười ấy/ ngay cả hoàng hôn cũng thấy như dấu son môi."
"Mình thích cứ đi theo cậu/ để cậu dẫn mình đi bất cứ đâu/ gương mặt cậu/ dần dần áp sát/ gần lại/ ngày mai cũng dần dần dần dần rõ nét."
*Bài hát Thích em (喜歡你) của Trần Khiết Nhi
https://www.youtube.com/watch?v=7iIbaSDyocI
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, cả người cô liền được ôm chặt trong lòng Đàm Vân Thư, người lúc này vành mắt đã hoe đỏ.
Phương Du cũng vòng tay ôm lại: "Cưng có thích không?"
Đàm Vân Thư cảm động ra mặt: "Tai rất thích được nghe, mắt rất thích được nhìn, còn mình thì rất rất thích cậu." Nàng hôn lên tai Phương Du, "Bé cưng nghệ sĩ dương cầm tuyệt vời."
Phương Du bật cười thành tiếng, lại ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt nhẹ vùng mắt ửng đỏ của nàng, dịu dàng nói:
"Là của một mình cậu thôi, vẫn luôn và sẽ mãi mãi là như vậy."
******Editor: Cuối cùng cũng có một chương được dùng cách xưng hô là "em", mình thích người yêu xưng "em" dí mình lắm, dù ở tuổi nào.
Dù 520 không phải ngày lễ tình nhân bên mình nhưng cũng chúc mọi người hôm nay vui vẻ.