Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 122



Chín giờ tối, Lục Hàm Nguyệt đến tìm Hoài Hạnh. Suốt hơn nửa tháng qua, công ty chỉ có một mình cô nên cô hơi không quen, nhưng nghĩ đến việc hiếm khi thấy Hoài Hạnh không còn căng thẳng như trước, chút không quen này cũng dần dịu lại.

Cô theo thói quen nhập mật mã ở cửa, nhưng hệ thống báo sai mật khẩu. Cô thấy khó hiểu, vội vàng gọi điện cho Hoài Hạnh, vừa thấy đầu dây bên kia bắt máy liền hỏi: "Tiểu Hoài, mật khẩu mới của cậu là gì thế?"

"921228." Hoài Hạnh cười đáp, "Xin lỗi, tôi quên nói với cậu."

Lục Hàm Nguyệt nghe thấy dãy số có ý nghĩa đặc biệt ấy thì ngẩn người ra. Đúng lúc đó, điện thoại vẫn chưa tắt, người trong nhà nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa. Cô đang cầm điện thoại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp, liền vội vã nói với người ở đầu dây bên kia: "Được rồi, tôi biết rồi."

"Tiểu Lục tổng." Lúc này, Sở Vãn Đường nở nụ cười với Lục Hàm Nguyệt.

Lục Hàm Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại: "Sở tổng." Nhưng lúc nói hai chữ ấy, cô suýt nữa cắn trúng lưỡi mình. Vừa đi vào trong, cô vừa không nhịn được mà nói: "Tiểu Hạnh làm ở Cục Bảo mật à? Thế mà chẳng hé nửa lời với tôi là chị sẽ đến."

Hoài Hạnh vừa tắm xong, từ lầu hai đi xuống, nghe thấy câu này liền cười nhẹ đáp: "Tôi cũng định nói sớm với cậu, nhưng lại muốn xem thử vẻ mặt của cậu sẽ thú vị đến mức nào."

Vừa nói, cô đã đứng cạnh Sở Vãn Đường, còn nhướng mày về phía Lục Hàm Nguyệt.

Lục Hàm Nguyệt giả vờ tức giận: "Câm nín luôn á!" Nói thì nói vậy nhưng nhìn hai người họ giờ đây chẳng giấu nổi nụ cười, trong lòng cô không khỏi thở dài liên tục. Cô thông minh, tất nhiên đã cảm nhận được vài dấu hiệu, cũng hiểu có lẽ đây chính là đáp án mà bức thư kia mang đến.

Nếu như như vậy thật sự có thể khiến Hoài Hạnh vui lên, thì cũng không có gì là không tốt.

Sở Vãn Đường biết hai người họ có chuyện muốn nói, hơi nghiêng người rồi nói: "Chị lên tắm đây, hai người cứ nói chuyện đi."

Chưa đến một phút sau, trong phòng khách chỉ còn lại Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt. Hai người ngồi xuống ghế sô-pha, Lục Hàm Nguyệt tiện tay cầm một chùm nho đã rửa sạch trên bàn trà, liếc nhìn cánh cửa phòng tắm trên lầu đang đóng kín, vẫn không nhịn được xác nhận: "Quay lại rồi à?"

"Không tính là vậy đâu." Hoài Hạnh cũng lấy một trái nho, giọng điệu thản nhiên, "Bọn tôi vốn đâu có chính thức yêu đương."

Lục Hàm Nguyệt cong môi: "Chẳng lẽ tôi còn không biết hai cậu trước kia chơi mờ ám cỡ nào à? Tụi mình từng tâm sự với nhau rồi còn gì!"

"......"

Lục Hàm Nguyệt cuối cùng cũng thở dài: "Vòng đi vòng lại, vẫn chỉ có thể là chị ấy. Trước kia tôi hỏi Văn Thời Vi, chị ấy nói cậu dành cho Sở Vãn Đường tình cảm rất sâu nặng. Lúc đó tôi còn nghĩ có thể sâu đến mức nào chứ, thế giới này có mấy tỷ người lận, chẳng lẽ cậu chỉ rung động với một mình chị ấy? Giờ thì tôi hiểu rồi, đúng là như vậy thật. Tôi nghĩ sau này nếu tôi chia tay với Văn Thời Vi, có khi tôi cũng chẳng còn rung động với ai được nữa."

Hoài Hạnh nuốt trái nho trong miệng: "Hai cậu sẽ không chia tay đâu."

"Nghe câu này thích ghê." Lục Hàm Nguyệt cười cười, rồi mới nhớ ra việc chính cần nói lần này: "Hải Thành nóng quá, năm ngoái tụi mình đi Vân Tê Nguyên không phải từng nói nếu có cơ hội sẽ dẫn cả công ty đi tránh nóng kết hợp team-building sao? Gần đây nhìn mọi người trong văn phòng ai nấy đều uể oải, chẳng còn tinh thần gì. Tôi thấy tháng sau là thời điểm thích hợp, nếu cậu thấy được thì tôi bảo mọi người làm bảng ngân sách, rồi chọn ngày nhé."

"Không vấn đề gì." Hoài Hạnh đồng ý với kế hoạch này, "Có thể dẫn theo người nhà chứ?"

Lục Hàm Nguyệt: "Nhân viên dẫn theo người nhà thì chi phí phát sinh tự trả."

Cô hừ một tiếng: "Cậu cũng phải vậy, đối xử công bằng."

"Tôi biết rồi." Hoài Hạnh lúc này mới nhớ ra, nói thêm: "Nhưng mà, tôi với chị  ấy vẫn chưa chính thức bên nhau, giờ còn đang trong giai đoạn mập mờ."

"Có ôm chưa?"

"...Có."

"Hôn chưa?"

"...Có." Hoài Hạnh vừa nói xong thì lập tức chặn miệng người đối diện đang định hỏi tiếp, "Chỉ đến mức đó thôi!"

Lục Hàm Nguyệt: "Hehe, nếu thật sự chỉ thế thì hai người các cậu hợp nuôi chó Beagle đấy, toàn là kiểu người nhẫn nhịn."

*Người ta hay nói "nuôi chó Beagle là phải nhẫn nhịn" là vì giống chó này nổi tiếng tinh nghịch, cứng đầu và siêu nhiều năng lượng, khiến việc nuôi dạy chúng trở thành một thử thách lớn.

Có điều nhìn trạng thái hiện tại của Hoài Hạnh khác hẳn trước kia, cô cũng không nhịn được mỉm cười: "Thôi được rồi, miễn cậu vui là được. Tôi về nghỉ đây, Văn Thời Vi chắc cũng sắp tan ca, tôi đi đón chị ấy."

"Dạo này chị Thời Vi lại tăng ca nữa hả?"

"Ừm, chị ấy mới được thăng chức mà, dạo này bận hơn chút."

Sau khi Lục Hàm Nguyệt rời đi, Hoài Hạnh liếc nhìn chùm nho trong đĩa trái cây, trầm ngâm suy nghĩ.

Kinh Thành mỗi ngày đều có sấm sét mưa to, cô cũng vì thế mà mỗi đêm đều ôm lấy Sở Vãn Đường ngủ, thỉnh thoảng còn hôn nhau, suýt nữa thì vượt ranh giới cũng không chỉ một lần. Nhưng cả hai vẫn đang thực hiện nguyên tắc "giai đoạn chuyển tiếp".

Nghĩ đến chuyện đó, cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, mím chặt môi.

Nửa tiếng sau, Sở Vãn Đường từ phòng tắm bước ra, trên người còn vương hơi nước. Phòng khách trống trơn, cô đi vào phòng ngủ chính nhưng không thấy ai, chỉ nhìn thấy mảnh giấy nhắn để trên bàn: [Tối nay em ngủ ở phòng ngủ phụ.]

Phòng ngủ phụ ở tầng một.

Sở Vãn Đường vội vàng xuống lầu, đến trước cửa phòng ngủ phụ gõ cửa. Cánh cửa khẽ mở hé, cô nhìn thấy một phần gương mặt của Hoài Hạnh, không hỏi lý do, chỉ nói: "Chị cũng muốn ngủ ở phòng phụ." Cô viện cớ, "Trước đây chị vẫn ngủ ở đây mà."

Hoài Hạnh mấp máy môi: "Vậy em lên ngủ ở phòng chính."

"......" Sở Vãn Đường đẩy cửa thêm, cho đến khi cả hai đối diện nhau không chút ngăn cách, bất lực hỏi: "Tại sao vậy?"

Hoài Hạnh nhìn chiếc áo hai dây mát mẻ chị đang mặc, nghiêng mặt đi, giọng nhỏ xíu: "Hải Thành nóng quá, vừa về là em đã thấy người bị nhiệt rồi."

Rồi cắn răng nói tiếp: "Em mặc kệ, giai đoạn này tụi mình không thể ngủ chung được."

Sở Vãn Đường đưa tay ra, nắm lấy cằm em, ép em nhìn mình. Cảm thấy buồn cười nói: "Để chị xem em nhiệt chỗ nào." Cô ghé sát lại, tỉ mỉ quan sát gương mặt không chút tì vết kia, "Chẳng thấy nổi mụn gì, da vẫn đẹp thế, nhiệt chỗ nào?"

Hoài Hạnh: "Chỉ là nhìn không ra thôi." Cô giữ lấy cổ tay Sở Vãn Đường, đổi sang giọng điệu làm nũng: "Chị đồng ý với em đi mà, chịiii, thời gian này tụi mình đừng ngủ cùng nữa."

Nhìn bộ dạng này của cô, Sở Vãn Đường chẳng còn lý do để từ chối: "Được rồi, em ngủ ở phòng em, chị ngủ phòng phụ."

Hoài Hạnh ôm chầm lấy cổ cô, không cho cự tuyệt, trực tiếp hôn lên môi cô. Không ngủ chung thì cũng đâu cấm được hôn nhau.

Nhưng đến khi thật sự chia ra, Hoài Hạnh nằm trên giường trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, nhìn trần nhà. Dù hôm nay mới bay về, lúc này lại chẳng buồn ngủ chút nào. Giường thì quen, phòng cũng quen, cả cây lược ngọc cũng quen thuộc, nhưng cô vẫn không ngủ được.

Cô thở dài, đành với lấy điện thoại nhắn cho Sở Vãn Đường: [Chị ơi.]

Cô hỏi: [Chị ngủ chưa?]

Đối phương trả lời ngay: [Chưa.]

Hoài Hạnh: [Xem ra đúng là Hải Thành nóng quá rồi.]

Hoài Hạnh: [Chị chắc cũng bị nhiệt rồi.]

Kẹo mềm: [Chị không bị nhiệt.]

Kẹo mềm: [Chị là nhớ em.]

Hoài Hạnh trở mình, nhìn chằm chằm vào bốn chữ đó, lại hỏi: [Gọi điện không?]

Sở Vãn Đường không trả lời tin nhắn, mà gọi thẳng điện thoại đến. Trong không gian yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của cả hai. Cô mở lời trước: "Hạnh Hạnh."

"Ừm?" Hoài Hạnh khẽ cười, "Sao vậy?"

"Chị từng nghĩ là sẽ không bao giờ quay lại được đây nữa." Giọng Sở Vãn Đường dịu dàng, nói thật khẽ, "Cảm ơn em."

Cô hiểu rất rõ, người nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này là Hoài Hạnh. Cô là người bị động, nhưng cô hoàn toàn tự nguyện.

Chỉ là sau câu nói đó, đầu dây bên kia không có bất kỳ phản hồi nào.  Sở Vãn Đường khẽ gọi thêm một tiếng: "Hoài Hạnh."

Sau câu nói ấy vang lên, cửa phòng phụ mở ra.

Sở Vãn Đường không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ điện thoại của cô, giờ lại thêm ánh sáng từ điện thoại của Hoài Hạnh.

Ánh sáng càng lúc càng gần, đến khi Hoài Hạnh nằm xuống cạnh cô, mới tắt cuộc gọi, khóa màn hình. Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Cơ thể Sở Vãn Đường cứng lại một thoáng, cô đặt điện thoại sang bên, vòng tay ôm lấy eo Hoài Hạnh. Cô mừng rỡ hỏi: "Sao lại xuống đây?"

"Có người nói nhớ em nên em xuống." Giọng Hoài Hạnh cao vút ở cuối câu, tay cô cũng đặt lên eo Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường bật cười: "Vậy lần sau nữa chị cũng sẽ nói nhớ em, thì vẫn có tác dụng chứ?"

"Chờ chị nói rồi thì mới biết có tác dụng hay không chứ."

"Rất nhớ em." Sở Vãn Đường hôn lên má Hoài Hạnh, "Một giây cũng không muốn rời xa em." Cô buồn rầu hỏi: "Chị có quá dính em không?"

Câu hỏi này nhiều năm trước vào dịp Thanh Minh cô cũng từng hỏi. Khi ấy, cô thực sự rất dính lấy Hoài Hạnh, không chịu nổi việc phải xa nhau. Nhưng cô lại cố nén cảm giác đó xuống, giả vờ như đang diễn kịch. Trong nhận thức của cô, trước giờ chỉ có Hoài Hạnh là người bám lấy cô, sao cô có thể cũng cảm thấy như vậy được? Cho đến khi tỉnh dậy rồi thấy Hoài Hạnh đi chuyến bay đêm đến, đưa cho cô một bó hoa hải đường.

Hoài Hạnh cũng nhớ chuyện đó, đáp lại giống hệt năm xưa. Cô nói: "Vẫn chưa đủ." Cô cảm nhận được hơi thở của Sở Vãn Đường, bèn nghiêng người tới, chuẩn xác áp đôi môi mềm lên bờ môi chị.

Cô không hôn ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế đó, môi khẽ mấp máy: "Dù có dính lấy người em, nhét vào túi em thì cũng vẫn chưa đủ."

"Được rồi." Lòng bàn tay Sở Vãn Đường áp sát eo Hoài Hạnh qua lớp áo, "Chị biết rồi."

Vừa dứt lời, lưỡi của Hoài Hạnh đã tiến vào miệng cô.

Bóng tối như không có điểm dừng, hai người hôn đến khi thân thể nóng rực.

Một lúc sau, Hoài Hạnh đè lên người Sở Vãn Đường, chiếc chăn mỏng bị cô đạp sang một bên, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên xương quai xanh của đối phương.

Chậm rãi trượt xuống dưới.

Ngay trước khi lý trí bị khao khát cuốn trôi, ngay trước khi bàn tay chạm đến nơi không nên đến, Hoài Hạnh dừng lại. Cô ngẩng đầu, dù không nhìn thấy rõ mặt Sở Vãn Đường, nhưng cô chắc chắn rằng hai người đang đối diện nhau.

Môi Sở Vãn Đường ướt át, cổ họng khẽ chuyển động.

Tóc Hoài Hạnh rũ xuống bên tai cô, nhẹ nhàng lướt qua, ngứa ngáy khó tả. Đối mặt với hành động dừng lại của Hoài Hạnh, cô khẽ cười: "Hệ thống phòng chống nghiện lại nhắc nhở em à?"

Chuyện thế này đã xảy ra vài lần rồi.

Ngay từ lần đầu suýt đi quá giới hạn, Hoài Hạnh đã lẩm bẩm rằng mình giống như gắn thiết bị chống nghiện vậy, cứ định vượt khỏi giai đoạn mập mờ là nó sẽ nhắc nhở "bây giờ chưa nên làm thế".

Làm gì có chuyện đang mập mờ mà đã lên giường làm tình chứ...

Sau này họ sẽ là người yêu đàng hoàng, chứ không phải loại quan hệ "bạn giường vớ vẩn".

Hoài Hạnh "ừ" một tiếng, hôn nhẹ lên cằm Sở Vãn Đường, khẽ giọng nói: "Chị, cho em ba ngày nữa thôi."

Chỉ còn ba ngày nữa, món quà cô chuẩn bị sẽ đến nơi, đó là lý do cô cứ lần lữa mãi.

Sở Vãn Đường sững người, giọng không giấu được niềm vui: "Là ý chị đang nghĩ đến đó à?"

"Đúng vậy." Hoài Hạnh lăn xuống khỏi người cô, "Một tháng trôi qua rất nhanh, sau đó chị còn phải đi công tác nước ngoài, em không muốn phải xa chị lâu như vậy mà vẫn còn đứng ở giai đoạn mập mờ..."

Cô nói thẳng: "Ba ngày nữa, em sẽ chính thức yêu đương với chị. Sở Vãn Đường, chị chuẩn bị tinh thần đi."

Sở Vãn Đường ôm chặt cô: "Cảm ơn em đã báo trước cho chị." Chị đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Hoài Hạnh: "...Nhưng mà giờ em phải vào nhà vệ sinh đã." Cô dụi mặt vào vai Sở Vãn Đường, "Dính người quá, em phải thay cái mới." Vừa nói vừa tức giận, cô nhéo eo Sở Vãn Đường một cái: "Tại chị cả đấy!"

"Là em hôn chị trước mà, còn nhớ không?" Sở Vãn Đường kéo dài giọng, "Nhưng mà chị cũng phải đi vệ sinh."

Nghe vậy, Hoài Hạnh cố nhịn cười, rồi vuốt mặt cô: "Vậy thì hôn thêm một chút nữa đi, dù sao cũng đã thế này rồi."

***

Ngày hôm sau, Hoài Hạnh đến công ty. Hôm đó quả thật rất nóng, điều hòa trong công ty hoạt động hết công suất.

Sau khi họp xong, Đinh Dung đến hỏi cô có muốn đặt cà phê ở quán đối diện không. Công ty và quán cà phê chỉ cách nhau một con phố, nhiều nhân viên đã vào nhóm chat của quán, có thể đặt hàng riêng trong đó, nhân viên quán sẽ giao qua đường, không phải chờ lâu.

Hoài Hạnh nghĩ một lúc: "Một ly mocha không đá là được rồi."

"Vâng."

Chưa đầy hai mươi phút, cà phê đã được giao đến Tơ Quý. Cửa phòng Hoài Hạnh vang lên tiếng gõ, cô không ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, chỉ đáp một câu: "Đặt lên bàn trà nhé."

"Hoài tổng." Người giao hàng mỉm cười nói, "Cây sen đá này của chị được em chăm tốt thật đấy."

Hoài Hạnh lập tức nhìn sang, chỉ thấy Sở Vãn Đường mặc áo chống nắng của quán cà phê, đang đứng bên cửa sổ gảy gảy chậu sen đá. Ánh nắng rất đẹp, rọi lên người chị, phủ lên một lớp viền ánh vàng, khiến nụ cười của chị càng thêm rực rỡ.

"Sao chị lại đến đây?" Hoài Hạnh không đứng dậy, chống cằm nhìn chị, ánh mắt cười cong cong, "Còn làm cả nhân viên giao hàng nữa à?"

Sở Vãn Đường tựa vào cửa sổ, thành thật nói: "Để được gặp em chị sẽ không từ thủ đoạn, không biết em có chịu nổi chiêu này không."

Hoài Hạnh nhướng mày: "Cũng tạm."

"Nếu chỉ là 'cũng tạm', vậy lần sau chị sẽ cố gắng thêm." Sở Vãn Đường cũng không tiện ở lại lâu, sợ ảnh hưởng đến công việc của Hoài Hạnh, "Chị về trước nhé, Hoài tổng."

Hoài Hạnh giơ tay ra hiệu: "Đợi một chút."

"Hoài tổng còn căn dặn gì nữa sao?" Sở Vãn Đường đi đến bên cạnh cô, ánh mắt mang ý cười hỏi.

Hoài Hạnh kéo tay cô lại xem đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nói: "Em còn hai phút." Cô khẽ ho một tiếng, "Nếu chị ôm em hai phút nữa, thì không phải 'cũng tạm', mà là 'em cực kỳ chịu không nổi chiêu này' đấy."

Lời tác giả:

Lại là một ngày ngọt ngào ~~~

Tối nay chơi trò thêm chương nhé. Trước 11 giờ, nếu có 400 bạn muốn xem thêm, thì hẹn gặp lúc 0 giờ nhé ~ ❤️

Faye: Tối nay mình sẽ edit post luôn nhé. Tối mai mình có việc nên chương tối chủ nhật sẽ đổi sang thứ 2 ha. ^^