Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 129



Hoài Hạnh cảm thấy cái biệt danh "kẹo mềm" mà mình đặt cho Sở Vãn Đường rất hợp. Bạn gái của cô, chỗ nào cũng mềm mại, chỗ nào cũng ngọt ngào.

Bị phạt úp mặt suy nghĩ cũng chỉ là nếm thử một vòng, làm sao bây giờ, thật sự là ăn không bao giờ ngán.

Đợi Sở Vãn Đường hồi sức lại, cô ôm người vào phòng tắm, nghiêm túc giúp chị tắm rửa sạch sẽ. Lo xong mọi thứ, sắc đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng sâu.

Đèn ngủ nhỏ tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Hoài Hạnh rúc vào lòng Sở Vãn Đường, hiện tại chưa thấy buồn ngủ, vài phút sau cô hôn lên cằm chị, nhẹ nhàng mở lời: "Chị."

"Ừm? Sao thế?" Sở Vãn Đường cọ cọ chóp mũi cô, giọng nói cũng dịu dàng không kém.

"Có phải chị vẫn thấy áy náy với em, cảm thấy mình còn nợ em không?"

"... Chị không có."

"Thật sự không có sao?" Hoài Hạnh nghe giọng chị trả lời yêu yếu, hàng mi khẽ động, "Nhưng em cảm nhận được mà. Chị luôn nhường nhịn em, chiều theo em, giống như chuyện tối nay vậy, rõ ràng chị không sai nhưng vẫn nghĩ là do mình, chị vẫn muốn tự mình nuốt hết những cảm xúc đó..."

Sở Vãn Đường mím môi, không biết phải trả lời thế nào.

Bởi vì cô không thể phủ nhận, cô của ngày trước đã cố tình làm ngơ cảm xúc của mình, để bản thân vùi trong oán hận mà giãy giụa, khiến Hoài Hạnh bị tổn thương rất nhiều. Bây giờ cách nhau sáu năm, cuối cùng cũng được ở bên em, cô chỉ muốn thật trân trọng người trước mắt này.

"Chị chỉ là... không nỡ." Cô tìm một cái cớ, "Không nỡ giận em."

"Giải quyết vấn đề không nhất thiết là phải nổi nóng với em mà, có gì chúng mình cứ nói thẳng với nhau là được rồi, chị xem bây giờ chẳng phải như vậy sao?"

"Ừm."

Hoài Hạnh bật cười: "Vậy nên là, chị vẫn thấy áy náy, thấy mình có lỗi với em đúng không."

Cô ôm Sở Vãn Đường thật chặt: "Em không muốn chị nghĩ như vậy đâu. Quá khứ đã là chuyện của quá khứ rồi, hiện tại chúng ta đang cùng nhau ôm lấy cuộc sống tốt đẹp. Em rất thích cảm giác mỗi ngày trước khi ngủ và khi mở mắt ra đều được nhìn thấy chị, chị cũng thích mà phải không?"

"Chị thích em, chỉ cần là em, chị đều thích cả."

"Vậy những điều em vừa nói, sau này chị có thể làm được không?"

"Chị sẽ cố gắng." Sở Vãn Đường lại cúi đầu hôn lên môi cô gái trong lòng. Trong bóng tối, không nhìn thấy rõ ánh mắt em, nhưng vẫn cảm nhận được sự dịu dàng ấy rõ ràng đến nhường nào.

Hoài Hạnh hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra phải tìm cách chọc giận chị mới được, để xem chị có nổi nóng với em không."

Sở Vãn Đường bật cười: "Phải vậy thật sao?"

"Không thật." Hoài Hạnh lập tức trả lời, "Em cũng không nỡ để chị giận, chỉ muốn ngày nào cũng thấy chị cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ấy. Haiz, sao em chẳng có lúm đồng tiền hay má lúm gì hết vậy trời."

Vừa nói cô vừa giơ tay lên, sờ vào cằm Sở Vãn Đường, rồi dùng đầu ngón trỏ chọc chọc vào lúm đồng tiền giờ này không nhìn thấy được của chị.

Sở Vãn Đường nắm lấy cổ tay cô, nói: "Em hôn nó một cái xem, biết đâu nó sẽ chạy đến môi em đó."

Hoài Hạnh rất nghe lời làm theo, giây tiếp theo, môi cô bị Sở Vãn Đường ngậm lấy.

Cô không hề do dự mà hé môi, chủ động đón lấy nụ hôn sâu từ người kia.

Những nụ hôn sâu cạn đan xen cứ thế vang vọng khe khẽ trong phòng ngủ chính.

***

Trước khi Sở Vãn Đường đi công tác, vừa hay còn hai cuối tuần.

Cân nhắc đến việc phải cùng đội Lam Linh xuất phát từ Kinh Thành, nên cuối tuần đầu tiên hai người quyết định về Vân Thành, cuối tuần sau thì quay lại Kinh Thành.

Tối thứ Sáu, họ lên chuyến bay trở về Vân Thành.

Đang giữa tháng Tám, ban đêm ở Vân Thành cũng nóng nực không chịu nổi. Khi băng qua bãi đỗ xe ngoài trời, làn hơi nóng bốc lên như muốn bám lấy chân họ.

Chỉ đến khi lên xe của Văn Như Ngọc, được máy lạnh thổi mát rượi, họ mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Văn Như Ngọc ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói: "Dì bảo để dì ra sân bay đón hai đứa, thế mà hai đứa lại không chịu."

"Dĩ nhiên là không rồi, dì Văn à, mấy hôm trước chân dì vẫn đau mà, chuyện này chị Thời Vi đã kể hết với con rồi."

"Sau này dì không kể cho con bé đó cái gì nữa!" Văn Như Ngọc giả vờ giận dỗi.

Hoài Hạnh nắm tay Sở Vãn Đường, mỉm cười giới thiệu một cách chính thức: "Dì Văn, đây là bạn gái con, Sở Vãn Đường."

Sở Vãn Đường lễ phép gật đầu: "Chào dì Văn, lâu rồi không gặp."

"Sở tiểu thư." Văn Như Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng là đã lâu không gặp." Lần cuối cùng gặp mặt là sáu năm trước, ở trước mộ của Hoài Chiêu.

Tài xế đưa chiếc xe rời khỏi bãi đỗ. Trên đường đi, Văn Như Ngọc trò chuyện cùng hai cô gái ở hàng ghế sau.

Bà nói rằng ở Vân Thành sống rất thoải mái, chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ con gái, cũng mong có người bầu bạn. Còn kể dạo trước có một người đàn ông lớn tuổi theo đuổi rất ráo riết, nhưng bà chẳng hề có hứng thú. Bà nói cả đời này không còn muốn bước vào hôn nhân nữa.

Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa, chia sẻ quan điểm của mình. Tay họ vẫn nắm lấy nhau, chưa từng buông ra.

Mãi đến khi xe đi vào hầm để xe dưới tầng, hai người mới đành buông tay.

Trước khi về lần này, Hoài Hạnh đã hỏi ý Sở Vãn Đường: "Chị ơi, lần này mình về Vân Thành ở nhà dì Văn nhé? Mấy năm nay em về đều ở đó, em sợ nếu không dì lại nghĩ ngợi."

"Được." Sở Vãn Đường hiểu tại sao Hoài Hạnh lại hỏi như vậy. Trước kia, chính cô đã cấm đoán mối quan hệ giữa Hoài Hạnh và nhà họ Văn, mỗi lần về Vân Thành đều ở khách sạn.

"Về sau nếu không có gì đặc biệt, mình cứ ở nhà dì Văn cũng được. Chỉ là... không biết dì có đồng ý không."

"Dì Văn sẽ không phản đối đâu, dì cũng rất chào đón chị."

Câu nói của Hoài Hạnh lúc này đã chứng minh điều đó. Văn Như Ngọc chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ cho Sở Vãn Đường, khăn tắm mới, khăn mặt mới, dép mới...

Sở Vãn Đường đi đôi dép dành riêng cho mình, nhìn Văn Như Ngọc, có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn dì Văn."

"Nếu thật lòng cảm ơn, sau này con với Tiểu Hoài cứ về Vân Thành chơi nhiều là được rồi." Văn Như Ngọc cười nói, "Con biết chơi mạt chược không? Biết thì sang năm về chơi, gầy sòng luôn nhé. Tết năm nay ba đứa nó không ai thắng nổi dì cả."

Sở Vãn Đường không hề do dự mà đáp ngay: "Dạ được ạ."

Tối nay hai người không thể tắm chung nữa, Hoài Hạnh vào phòng tắm trước, Sở Vãn Đường đợi tắm sau.

Khi cô tắm xong và trở về phòng nghỉ cùng Hoài Hạnh, căn phòng cho khách này gần như đã trở thành nơi riêng của Hoài Hạnh. Khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của em suốt mấy năm qua. Lúc này, Hoài Hạnh đang ngồi dưới ánh đèn bàn, cắm cúi viết thư.

Sở Vãn Đường không lại gần, chỉ ngồi xuống ghế sofa: "Em đang viết thư cho dì Hoài à?"

"Đúng rồi." Hoài Hạnh nghiêng đầu nhìn chị: "Lá thư mẹ viết cho em, em phải viết thư hồi âm chứ. Ngày mai em sẽ đọc cho mẹ nghe."

Sở Vãn Đường nở một nụ cười: "Vậy mai chị cũng được nghe chứ?"

"Tất nhiên rồi." Hoài Hạnh nhướng mày, "Chẳng lẽ lúc em đọc thư, chị lại tránh mặt? Trước kia có thấy chị né bao giờ đâu."

"Cố tình hỏi thôi, muốn nói nhảm với em một chút."

"Cứ nói đi, càng nhiều càng tốt." Yêu nhau chính là phải nói với nhau thật nhiều lời vô bổ như thế.

Sở Vãn Đường bật cười: "Viết tiếp đi, chị gọi video cho Kiều Kiều một lát."

Hoài Hạnh gật đầu, lại cúi nhìn phong thư trước mặt mình.

Khóe môi cô bất giác khẽ cong lên.

***

Hôm sau, bầu trời trong xanh không gợn mây, hai người ngủ đến lúc tự nhiên mà tỉnh, mới chỉ hơn mười giờ rưỡi.

Sau khi rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng do Văn Như Ngọc chuẩn bị, họ cầm lấy chìa khóa xe của bà, dưới lời dặn dò của người lớn, chuẩn bị lái xe đến nghĩa trang.

Hơn nửa tiếng sau, họ đến bãi đỗ xe của nghĩa trang.

Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng xuống, như muốn thiêu rụi vạn vật, thời tiết như thế này, lại không phải dịp lễ tết gì, những sạp bán hoa gần nghĩa trang đều đã rút lui từ lâu.

May mà Sở Vãn Đường đã đoán trước, thật ra là cô từng đến đây vào ngày nắng nóng, biết nơi này không có bán hoa. Vì vậy hôm nay, họ đã mua hoa từ tiệm trước khi tới.

Hoài Hạnh ôm bó hoa, Sở Vãn Đường che ô cho cả hai người.

Nhìn phong cảnh nghĩa trang, Hoài Hạnh nghĩ đến nội dung trong bức thư, trong lòng có chút u ám, nhưng cũng đầy cảm phục.

Cô nói: "Lần này đến đây, cảm giác hơi khác một chút."

"Vì thân phận của chúng ta bây giờ đã khác trước rồi sao?"

"Ừm." Hoài Hạnh gật đầu. "Lần trước đến đây, bầu không khí chưa giống như bây giờ."

Sở Vãn Đường: "Sau này mỗi lần đến, cũng sẽ như lần này."

Băng qua con đường quen thuộc, họ đến trước mộ của Hoài Chiêu.

Khu vực này không phải không có người khác, nhưng ai nấy đều che ô, lại đứng cách xa nhau. Lần này không có tiếng khóc, nhưng tiếng ve trên cây thì rất ồn ào.

Hoài Hạnh đặt bó hoa xuống, cùng Sở Vãn Đường quen tay dọn dẹp bia mộ cho Hoài Chiêu.

Mùa hè ở Vân Thành thi thoảng cũng có mưa to, Văn Như Ngọc nói mấy hôm trước vừa mưa xối xả, nên trên bia mộ dính vài vết bùn và cành lá. Hai người họ lau dọn sạch sẽ, rồi ngồi xếp bằng trước bia mộ, nhìn tấm ảnh của Hoài Chiêu.

Hai phút sau, Hoài Hạnh lấy bức thư cô viết cho mẹ từ trong túi ra.

Cô khẽ hắng giọng, đối diện với tấm ảnh của mẹ, nở một nụ cười, rồi dịu dàng đọc lên: "Mẹ yêu của con à, mẹ khỏe không."

"Đúng như mẹ viết trong thư, khi con đọc được bức thư đó, con ít nhất đã 26 tuổi. Đúng vậy, năm nay con 28 tuổi rồi mẹ à."

"Năm 28 tuổi của con, là năm thứ 28 mẹ yêu thương con, đồng thời cũng là năm thứ 12 mẹ rời xa con. Con nhớ mẹ vô cùng. Điều con nhất định phải nói với mẹ là, con chưa từng trách mẹ. Dù là lúc con biết vụ tai nạn không phải do ngoài ý muốn, hay khoảnh khắc con nhìn thấy lá thư, con đều không trách mẹ."

"Mẹ nói dì Lục cuối cùng cũng chịu buông thả bản thân, thì mẹ cũng thế, cũng đã buông thả chính mình về với tự do. Con hiểu lý do mẹ làm tất cả những điều đó, chỉ là... mẹ à, con cảm thấy buồn cho mẹ và dì Sở. Ngần ấy năm qua, mẹ chưa từng kể với con về chuyện đó, con không thể tưởng tượng được phía sau nụ cười rạng rỡ kia là những nỗi đau đớn đến nhường nào. Nếu có thể thì mẹ ơi, con thật sự mong mẹ có thể nói với con nỗi đau của mẹ, để khi mẹ rơi nước mắt, con có thể trao cho mẹ một chiếc ôm. Không phải chỉ mẹ mới có thể bảo vệ con, con cũng có thể bảo vệ mẹ, vì con gái của mẹ đã lớn rồi."

"Cảm ơn mẹ vì đã kể cho con nghe chuyện về cha mẹ ruột mà con chưa từng gặp. Từ thư của mẹ, con biết được mẹ ruột của con là người rất lương thiện. Trước đây khi ở nhà họ Sở, con đã thấy ảnh của bà, hóa ra con giống bà, bà cũng có đôi mắt hạnh. Thật tiếc là con không được gặp bà trực tiếp. Còn mẹ nữa, mẹ đã thực hiện trọn vẹn lời gửi gắm của bà, mẹ không thẹn với sự ủy thác đó. Con nghĩ, mẹ đã dạy dỗ con rất tốt. Còn cha của con, từ trong thư con cũng thấy được ông ấy đối xử với mẹ rất tốt. Khi chuyện giữa mẹ và dì Sở bị phanh phui, ông ấy vẫn luôn đứng về phía mẹ. Ông là người có thể đem lại cảm giác an toàn. Vậy... hai người đã được đoàn tụ trên trời chưa? Có đang nhìn con dưới mặt đất không, con đang sống tốt và cũng sống rất hạnh phúc mẹ à."

Đọc đến đây, giọng Hoài Hạnh nghẹn lại.

Những ngày qua khi viết thư, cảm xúc của cô vẫn kiểm soát được, nhưng lúc này đứng trước phần mộ của mẹ, cô không thể không xúc động.

Sở Vãn Đường nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Hoài Hạnh liếc nhìn chị một cái, rồi mỉm cười: "Mẹ ơi, hiện tại con rất hạnh phúc. Con có bạn bè, có gia đình, còn có người yêu. Vâng, người yêu của con chính là người đang ngồi bên cạnh con. Mấy năm nay, chị ấy cũng từng đến gặp mẹ vài lần. Lần trước con dẫn chị ấy đến đây, chúng con vẫn còn rất căng thẳng. Còn lần này, chúng con đến với thân phận người yêu. Mẹ có vui không? Chắc chắn là có rồi, vì mẹ hiểu con mà. Từ khoảnh khắc con nhìn thấy Sở Vãn Đường lần đầu tiên, mẹ đã biết con thích chị ấy rồi."

"Mẹ, trong thư mẹ có nói, kiếp sau mẹ vẫn muốn làm mẹ của con. Câu này con cũng muốn nói với mẹ. Đợi đến kiếp sau, chúng ta nhất định vẫn là mẹ con. Không, không chỉ kiếp sau đâu, mà giống như mẹ đã nói với dì Sở, đời đời kiếp kiếp, con đều muốn làm con gái của mẹ. Chỉ cần mẹ đừng chê con cứ bám mẹ hoài thôi là được. Mẹ ơi, con gái cũng sẽ mãi mãi yêu mẹ."

Cô gấp lại bức thư, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.

Sở Vãn Đường đưa tay ra định lau nước mắt cho cô, nhưng lại thấy Hoài Hạnh lấy ra một phong thư màu hồng khác từ trong túi.

Lần này, Hoài Hạnh quay về phía cô, mở phong thư ấy ra.

Hoài Hạnh khẽ lau nước mắt, ánh nắng dưới tán ô không quá chói mắt, cô nhìn người đang vì mình mà che nắng, nhẹ nhàng nói: "Sở Vãn Đường, em cũng đã đặt làm nhẫn rồi, còn làm gấp nữa, vốn định dùng để cầu hôn chị."

"Em luôn nghĩ mãi, nên chọn thời điểm nào mới thích hợp nhất để cầu hôn chị, là một buổi sáng bình thường chỉ có chị và em, hay một buổi hoàng hôn như mọi ngày, hoặc là một buổi tối bình thường cũng có thể. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn thấy hiện tại là thời điểm thích hợp nhất."

"Mười hai năm trước, trước mộ mẹ, hôm đó trời mưa như trút, chúng ta trở thành người thân."

"Mười hai năm sau, cũng trước mộ mẹ, hôm nay trời trong mây nhẹ, em muốn dưới sự chứng kiến của mẹ, bày tỏ lòng mình với chị, dù chị đã sớm hiểu được tấm lòng ấy."

Đọc đến đây, Hoài Hạnh căng thẳng vạn phần. Cô không khóc, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt nhìn Sở Vãn Đường lại vô cùng kiên định: "Sở Vãn Đường, chị có bằng lòng cùng em có thêm một thân phận khác, ngoài người thân và người yêu, trở thành vợ của em không? Giống như chị từng nói vậy, để tương lai bốn mùa đều trở thành dấu trang, kẹp lại những trang sách chất đầy tình yêu của đôi ta."

Ánh mắt Sở Vãn Đường trong suốt lấp lánh, nét mặt nhẹ nhàng như làn gió xuân. Cô khẽ cong môi:"Chị đồng ý."

Nói xong câu ấy, cô lấy từ trong túi ra hai tấm thẻ.

Cô nghiêng người, hôn lên trán Hoài Hạnh, rồi đưa thẻ cho em xem, nước mắt rơi xuống: "Đây là thiết kế váy cưới của chúng ta, Hoài Hạnh."

"Em có bằng lòng lấy thân phận là vợ chị, cho chị cơ hội được nhìn thấy em khoác lên chiếc váy cưới này không?"

Lời tác giả:

Hạnh phúc~~~