Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 135: Thanh mai (5)



Trong lúc Hoài Hạnh còn ngẩn người, Sở Vãn Đường đã đi đến bên giường, cúi xuống, vén mấy sợi tóc hơi rối của em ra sau tai, dịu dàng mở miệng quan tâm hỏi: "Còn đau không? Tiểu Hạnh."

Hoài Hạnh hoàn hồn lại, lắc đầu trả lời: "Không đau nữa rồi."

Cô kéo lấy cổ tay chị, áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp ấy, mở to đôi mắt vẫn đầy nghi hoặc hỏi: "Chị, sao chị lại về vậy?"

"Về lấy đồ thôi." Sở Vãn Đường nhẹ nhàng rút tay về, sắc mặt bình thản, giọng nói cũng nhàn nhạt: "Đã không đau nữa thì chị về trường đây."

Hoài Hạnh nghe chị nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn vội vàng nhíu lại, người hơi cuộn tròn: "Sao tự nhiên lại thấy đau lên rồi..."

Sở Vãn Đường nhìn em diễn một cách vụng về, chỉ khẽ mím môi, nhưng cũng chưa lập tức rời đi.

"Hôm nay mới là thứ bảy mà, chị, mai hẵng về trường nha~"

"Không được."

"Tại sao chứ?"

"Chẳng lẽ em không rõ lý do sao?"

Hoài Hạnh mím môi, không dám nhìn vào mắt Sở Vãn Đường.

Trong lòng cô rất chột dạ, mấy giây sau, dời mắt nhìn lên trần nhà rồi mới mở miệng: "Chị vốn đã rất bận rồi, bận học, bận thi đấu... Em không muốn để chị phải lo lắng vì em nữa."

"Vì vậy nên em giấu chị?" Giọng điệu của Sở Vãn Đường khẽ nhướng lên ở cuối câu, "Chị đã từng nói em có thể nói với chị bất cứ chuyện gì đúng không? Nếu em làm vậy, thì chị cũng có thể giấu em mọi thứ, rồi viện cớ là không muốn em lo lắng à?"

Hoài Hạnh quay đầu nhìn chị, trả lời rất kiên quyết: "Không được!"

"Nhưng em đã làm như thế đấy."

"Em sai rồi..." Hoài Hạnh biết mình đuối lý, không còn cách nào khác, nước mắt rưng rưng, "Xin lỗi chị... Sau này em sẽ không giấu chị chuyện gì nữa."

Sở Vãn Đường thấy vậy thì khẽ thở dài, ngồi xổm xuống bên giường.

Cô đưa tay lên, trước tiên lau nước mắt cho em, sau đó luồn tay vào trong chăn, áp lòng bàn tay vào vùng bụng đang đau của em, nhẹ nhàng xoa xoa, xác nhận: "Đau ở đây đúng không?"

Hoài Hạnh gật đầu, giọng vẫn còn nghẹn ngào: "Dạ..."

"Văn Thời Vi đã nói với em những gì rồi?" Sở Vãn Đường nhướng nhẹ mày, "Để chị xem có cần bổ sung gì không."

Hoài Hạnh lần lượt trả lời từng câu.

Đến khi chủ đề này qua đi, cô mới vén chăn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Sáng nay Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi đã nhân lúc trời xuân đẹp đẽ mà ra ngoài hẹn hò, nhưng vẫn để lại bữa sáng cho hai chị em.

Hoài Hạnh vừa ăn cháo vừa lén quan sát gương mặt của Sở Vãn Đường. Chị mới nghỉ đông hơn một tháng thôi, nhưng cô lại cảm thấy như đã rất lâu không gặp chị, ăn được một nửa, cô còn không dám tin mà hỏi lại: "Chị, mai chị mới về trường phải không?"

"Ừ." Sở Vãn Đường ngẩng đầu, "Nếu em muốn thì chị có thể về luôn hôm nay."

Hoài Hạnh: "Không muốn."

Cô nhìn tơ máu trong mắt chị, khuấy khuấy cháo trong bát, lòng đầy áy náy nói: "Nếu em nói với chị, thì chắc chị đã không cần phải chạy về như vậy..."

"Không khác biệt gì đâu." Sở Vãn Đường thong thả nói, "Dù sao thì chị vẫn sẽ về thôi."

"Nhưng... Em thấy chị vất vả quá, quá mệt mỏi..."

"Chị không thấy vậy." Sở Vãn Đường ăn gần xong, cất bát đi, rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống em: "Bởi vì chúng ta là chị em mà, Tiểu Hạnh."

"Giữa người nhà với nhau không cần phải để tâm đến mấy chuyện đó. Không tin thì em cứ hỏi hai mẹ, hoặc thử nghĩ xem nếu chị bị ốm ở Kinh Thành, em phải chạy đến tìm chị, em có thấy mệt không?"

Lúc này Hoài Hạnh mới hiểu ra, ngẩng mặt cười tươi: "Em biết rồi."

Nhưng vì phải vội vàng bắt chuyến bay đêm về nhà, lại muốn khi Hoài Hạnh mở mắt ra là thấy được mình đầu tiên, nên gần như Sở Vãn Đường không chợp mắt được bao nhiêu.

Sau khi ăn sáng, cô thay đồ ngủ rồi nằm xuống giường.

Chẳng bao lâu, Hoài Hạnh cũng nằm cạnh cô, ôm lấy eo cô, gối đầu lên vai cô.

Dần dần, hơi thở của hai người trở nên đều đặn, nhẹ nhàng, rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

***

Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở, Hoài Hạnh có một kỳ nghỉ hè dài tới hai tháng rưỡi.

Nhưng Sở Vãn Đường lại đang thực tập tại một studio thiết kế thời trang ở Kinh Thành, dù đã nghỉ hè cũng không về nhà, nên hai chị em chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, QQ hoặc gọi video.

Hoài Hạnh suốt ngày đi chơi với bạn bè cũng thấy mệt, cộng thêm thời tiết oi bức, cô cũng chẳng muốn ngày nào cũng ra ngoài, bèn ở nhà xem tivi cho qua ngày.

Cuộc sống như vậy kéo dài nửa tháng, cô bắt đầu thấy buồn chán đến mức chịu không nổi, liền nói với Hoài Chiêu rằng mình muốn nhân tốt nghiệp để đi du lịch.

Hoài Chiêu đồng ý ngay: "Được."

Bà hỏi: "Con muốn đi đâu nào?"

"Muốn đến Kinh Thành." Hoài Hạnh cười toe toét.

Hoài Chiêu thẳng thắn: "Là muốn đến tìm chị con đúng không?"

"Không được sao, mẹ?" Hoài Hạnh ngồi sát lại gần mẹ, "Chị sẽ không thấy con làm phiền đâu, hơn nữa con còn chưa từng đến Kinh Thành nữa là."

"Mẹ có nói không được đâu. Chỉ là mẹ với dì Lệnh Nghi của con còn đang bận việc bên này, nếu đưa con đến đó rồi thì con chỉ có thể đợi chị con tan làm thôi."

"Không sao mà, ở nhà con cũng toàn đợi hai mẹ tan làm mà." Hoài Hạnh nói với vẻ uất ức, rồi bỗng nhớ tới một người, "Hơn nữa, Lục Hàm Nguyệt cũng ở Kinh Thành mà, ngày nào cũng giục con qua chơi với cậu ấy."

Hoài Chiêu bật cười, cố tình trêu ghẹo: "Hay là mẹ đăng ký cho con một lớp học thêm nhé? Có việc làm là đỡ chán ngay."

"......"

Tối thứ Sáu lúc năm giờ, sau khi tan làm, Sở Vãn Đường như thường lệ từ chối lời mời ăn tối của đồng nghiệp.

Tuy nhiên lần này rõ ràng có thể thấy tâm trạng của cô rất tốt, đến cả lúc từ chối, bên môi vẫn còn đọng lại lúm đồng tiền xinh xắn.

Một đồng nghiệp tò mò hỏi: "Tiểu Sở à, có chuyện gì vui mà nhìn cô phấn khởi thế?"

Bình thường thì Sở Vãn Đường sẽ chỉ lấp lửng cho qua, nhưng lần này cô nghĩ nghĩ rồi vẫn thật thà đáp: "Tôi đi đón em gái ở sân bay."

"Em ruột hả?"

"Ừ." Dù không phải ruột, cũng chẳng khác gì ruột thịt.

"Nhìn cô thế này thì tình cảm hai chị em tốt lắm ha."

"Phải." Sở Vãn Đường không nói nhiều với đồng nghiệp, rất nhanh nhận được tin nhắn từ Tô Trừng rồi ra đường lên xe của cô ấy.

Trên xe, người hào hứng nhất là Vạn Y: "Hôm nay tôi sẽ được gặp em gái nhỏ đáng yêu Tiểu Hạnh đúng không! Nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi nha!"

Sở Vãn Đường dặn dò: "Cậu đừng làm em ấy sợ đấy."

"Tôi sao mà làm em ấy sợ được chứ?"

Tô Trừng giải thích: "Ý của Vãn Đường là lúc cậu gọi điện cho bạn gái thì bớt nói mấy lời lả lơi lại, đừng để em ấy nghe thấy."

"......" Vạn Y quay đầu lại, ngạc nhiên chớp mắt: "Sao cậu biết bạn gái tôi là con gái?"

"Cậu gọi điện thoại chẳng biết kiêng dè gì cả."

"Cậu không thấy sốc hả?" Vạn Y chỉ vào mình, "Tôi là đồng tính đấy, tôi không thích đàn ông, tôi thích phụ nữ."

Sở Vãn Đường nhíu mày: "Thì có gì mà sốc?"

Cô mím môi, bổ sung thêm một câu: "Mẹ tôi và mẹ của em gái tôi là người yêu của nhau."

Đến lượt Tô Trừng và Vạn Y ngạc nhiên: "Hả? Cậu nói gì cơ?"

Sở Vãn Đường lại không nói thêm gì nữa: "Tự đi mà ngẫm."

Một tiếng sau, ba người đến sân bay Kinh Thành.

Hoài Hạnh vẫn còn là trẻ vị thành niên nên dù thế nào Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi cũng không thể yên tâm để cô đi một mình, cuối cùng vẫn là Sở Lệnh Nghi đưa Hoài Hạnh đến Kinh Thành.

Khi gặp Sở Lệnh Nghi, cả Tô Trừng và Vạn Y đều có phần căng thẳng, nhất là khi họ vừa mới biết người yêu của Sở Lệnh Nghi là ai.

Nhưng khi nhìn thấy Hoài Hạnh, cả hai lại nở nụ cười rạng rỡ. Tuy chưa từng gặp mặt ngoài đời, nhưng cũng từng gọi video với nhau, nên giống như gặp bạn trên mạng, có chút ngại ngùng nhưng vẫn ổn.

Sở Lệnh Nghi ở lại Kinh Thành một đêm, trước khi đi còn dặn dò Sở Vãn Đường phải chăm sóc tốt cho em gái, rồi ung dung quay về Vân Thành.

Hoài Hạnh vừa ngân nga hát, vừa đi vòng quanh căn hộ thuê của Sở Vãn Đường.

Trước đây cô chỉ thấy nơi này qua video, bây giờ đặt chân lên sàn nhà, mới thực sự có cảm giác đây là nơi chị mình sống.

Chẳng bao lâu sau, Tô Trừng và Vạn Y đến. Lần này họ mang theo quà mua cho Hoài Hạnh, cô cười tươi nhận lấy, ngọt ngào gọi họ là "chị Tô Trừng", "chị Vạn Y".

Vạn Y cảm thán: "Sở Vãn Đường, cậu đúng là có phúc đấy, có em gái đáng yêu thế này cơ mà."

"Ừ, là tôi tốt số." Sở Vãn Đường cong môi cười, không chút do dự mà thừa nhận.

Tô Trừng khoác vai Hoài Hạnh: "Có thể gọi em là Hạnh Hạnh được không?" Cô nói, "Đôi mắt hạnh của em thật đẹp."

Hoài Hạnh gật đầu: "Được chứ ạ."

"Vậy em gọi chị là chị nha?"

"Không được." Hoài Hạnh lắc đầu, "Em chỉ có một chị thôi."

Sở Vãn Đường bật cười khẽ: "Tô Trừng, cậu định giở trò gì thế? Tôi vẫn còn ngồi đây đấy."

Hoài Hạnh nghe các chị nói chuyện thì vui vẻ cười mãi. Trong mắt cô, mọi thứ ở đây đều thú vị hơn ở nhà rất nhiều.

Tuy đúng là như Hoài Chiêu nói, cô sẽ đợi Sở Vãn Đường tan làm ở căn hộ này, nhưng vì người cô đợi là Sở Vãn Đường nên cô không thấy chán chút nào, ngược lại còn rất mong ngóng. Hơn nữa, mỗi lần tan làm về, Sở Vãn Đường đều mua cho cô một món quà nhỏ.

Có lúc là một cái bánh ngọt, có lúc là một chậu sen đá nhỏ, có lúc lại là một cây bút máy xinh đẹp.

Khi cô bị đau bụng kinh, Sở Vãn Đường sẽ lập tức phát hiện; khi cô gặp ác mộng giữa đêm giật mình tỉnh dậy gọi Sở Vãn Đường, chị cũng sẽ lập tức dỗ dành cô. Mùa hè ở Kinh Thành tháng bảy tháng tám thường hay có giông bão, đôi khi bất chợt vang lên tiếng sấm rền vang, cô tuy không sợ, nhưng nếu Sở Vãn Đường ở bên cạnh, chị sẽ lập tức đưa tay che tai cô lại, sợ tiếng động làm cô giật mình.

Nhưng khi tai không nghe được gì, những giác quan còn lại lại trở nên nhạy bén hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, cô có thể ngửi rõ mùi hương trên người Sở Vãn Đường, có thể nhìn rõ đôi môi xinh đẹp của chị và ánh mắt đẹp đẽ ấy.

Lại một tiếng sấm rền vang qua, Sở Vãn Đường buông tay ra, mỉm cười với em gái: "Thời tiết ở Kinh Thành khác hẳn Vân Thành, ngày mưa giông đúng là phiền thật."

Hoài Hạnh hoàn hồn lại, cũng bật cười theo: "Nhưng sang năm em vẫn muốn đến đây."

"Sang năm chưa chắc đến được đâu."

"Dạ?"

Sở Vãn Đường không nói gì thêm, chỉ xoa đầu cô: "Thôi nào, đi rửa mặt đi, còn hai ngày nữa là em phải quay về Vân Thành làm học sinh cấp ba rồi đấy, Hạnh Hạnh."

Nghe chị nói đến điều đó, nỗi mất mát trong lòng Hoài Hạnh bắt đầu chồng chất.

Tối trước ngày rời đi, cô nằm cạnh Sở Vãn Đường, vừa ôm vừa tán gẫu đủ chuyện thời thơ ấu, cô kể rằng mình còn nhớ lần hai chị em đi công viên giải trí ở Vân Thành, cưỡi ngựa gỗ xoay vòng.

Sở Vãn Đường nhắm mắt lại thư giãn, không khỏi hỏi: "Lúc đó em mới năm tuổi, nhớ rõ vậy sao?"

"Chị đừng coi thường em!" Hoài Hạnh trở mình, nhìn gò má trắng mịn của chị.

Không nói gì thêm, cô ghé lại, đặt một nụ hôn lên đó: "Còn có ngựa gỗ Tiểu Hạnh nữa."

Sở Vãn Đường mở mắt liếc cô một cái, mỉm cười: "Chị không có ý coi thường em."

Rồi ôm cô vào lòng: "Ngủ sớm đi, Hạnh Hạnh, mai chị tiễn em ra sân bay, Tô Trừng và Vạn Y không đi cùng đâu."

Hoài Hạnh ngửi thấy mùi hương ấy, trên môi dường như vẫn còn vương lại một chút hơi ấm không thuộc về mình.

Cô không thể nắm bắt được đó là gì, nhưng rất chắc chắn rằng, lúc này đây, cảm giác không nỡ rời xa trong lòng cô... không phải là cảm xúc chiếm ưu thế nhất.

Đèn ngủ tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Lúc Sở Vãn Đường đang lơ mơ sắp ngủ, chợt nghe em gái hỏi: "Chị ơi, mấy năm nay chị từng yêu ai chưa?"

"Chưa." Sở Vãn Đường bỗng tỉnh táo hơn một chút, "Sao lại hỏi vậy?"

Hoài Hạnh níu lấy vạt áo ngủ của chị: "Vì em nghe thấy chị Vạn Y hình như đang yêu ai đó, nên em chỉ tò mò chút xíu thôi..."

"Nếu thật sự chị có yêu ai, chị nhất định sẽ không giấu cô em gái duy nhất của chị, đúng không?"

"Đúng."

"Vậy thì chị không có."

"Tại sao?" Hoài Hạnh gặng hỏi, "Không có ai khiến chị rung động sao?"

Sở Vãn Đường dứt khoát trả lời: "Không có."

Chân mày cô từ từ nhíu lại, cảm thấy Hoài Hạnh hỏi càng lúc càng kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi ngược lại: "Sao vậy? Em thích ai rồi à? Hay là trong lòng bắt đầu có ý định yêu đương? Nói với chị đi, chị đảm bảo sẽ không nói với dì Hoài Chiêu và mẹ đâu, họ sẽ không biết gì hết."

"Em không có, em phải học hành chăm chỉ."

"Thật chứ?"

"Thật mà." Hoài Hạnh suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói ra suy nghĩ của mình về chuyện Sở Vãn Đường không yêu đương: "Nhưng mà chị, em thấy chị không yêu ai cũng rất tốt."

"Ừm? Tại sao?"

"Em cảm thấy... không ai xứng với chị hết."

Sở Vãn Đường đáp lại: "Chỉ cần chị thích, thì người đó đã xứng rồi, không liên quan gì đến điều kiện cả."

Cô xoa đầu em gái, dịu dàng nói, "Giả sử chị thật sự yêu ai đó, chị sẽ không giấu em, mà em là em gái của chị thì phải tôn trọng người đó, biết chưa?"

"...Em biết rồi."

Buổi trò chuyện đêm khuya của hai chị em đến đây kết thúc. Hoài Hạnh từ từ rút ra khỏi vòng tay của Sở Vãn Đường.

Cô không ngủ được, trong lòng bức bối, nhưng vẫn không hiểu tại sao.

Lời tác giả:

He he he he he he

Cơm tới cơm tới!!