Vì Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, lại thêm việc Sở Vãn Đường có tâm tư nhạy bén và khả năng quan sát tinh tế, nên từ nhỏ cô đã cảm thấy tình yêu đồng tính và dị tính chẳng có gì khác biệt.
Chỉ đơn giản là hai người cùng giới tính yêu nhau mà thôi, chỉ đơn giản là vậy.
Trong những năm qua, số người theo đuổi cô cũng không ít, trong đó cũng có khá nhiều bạn nữ — có người rụt rè, cũng có người gan dạ hơn một chút.
Chỉ là bất kể kiểu nào, Sở Vãn Đường luôn dùng cách từ chối rất dịu dàng, không lạnh lùng, không cứng nhắc. Vì cô hiểu rất rõ mức độ bao dung của xã hội đối với tình yêu đồng tính thấp đến nhường nào.
Đặc biệt là sau khi biết được câu chuyện của hai người mẹ, cô càng có nhiều kiên nhẫn hơn khi từ chối những bạn nữ.
Có một lần, một đàn em từng tỏ tình với cô bị cô từ chối, mắt hoe đỏ, hỏi: "Chị Sở, chị có thấy em kỳ quái không?"
"Không kỳ quái chút nào." Sở Vãn Đường mỉm cười dịu dàng. "Chỉ là con đường này có lẽ sẽ hơi khó đi."
Người kia lập tức gật đầu: "Em đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi!"
"Vậy chúc em sớm tìm được người đồng điệu."
"Chị có người thích rồi à?" Đối phương vẫn có chút không cam tâm.
Sở Vãn Đường lắc đầu, trả lời rất dứt khoát: "Không có."
Khi các bạn đồng trang lứa bắt đầu yêu đương, cô chỉ muốn chuyên tâm học hành. Suốt bốn năm đại học, cô cũng chỉ một lòng một dạ vùi mình vào ngành thiết kế thời trang, vì muốn xứng với câu nói của Hoài Hạnh: "Nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất thế giới."
Cô vốn là người trưởng thành sớm, thế nhưng đối với chuyện tình cảm lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Có thể là vì cô rất rõ điểm dừng của mình nằm ở Vân Thành. Chỉ riêng thực tế này thôi cũng đủ để khiến nhiều người chùn bước, vậy nên cô không muốn tốn thời gian vào chuyện tình cảm, để khỏi phải giải thích rườm rà sau này.
Nhưng Hoài Hạnh thì khác, năm nay Hoài Hạnh đã mười sáu tuổi, chắc chắn đã có sự hiểu biết và nhận thức riêng về tình yêu.
Vì vậy, trong mắt Sở Vãn Đường, cô không thể tiếp tục dùng cái cớ "chị em thân thiết" để tự lừa mình dối người rồi vẫn thân mật quá mức với Hoài Hạnh nữa. Cô nên giữ một khoảng cách nhất định về mặt thể xác với em gái mình...
Bằng không, nếu sau này Hoài Hạnh rung động với ai, nhưng lại quen với việc thân mật như thế với cô, thì tức là cô đã vượt giới hạn.
Chi bằng dứt điểm sớm thói quen này.
"Đừng ôm nhau ngủ nữa, trời nóng lắm." Giọng điệu của Sở Vãn Đường khi nói câu này vẫn bình thản như thường ngày.
Nhưng cô lại bỏ qua một điểm rất quan trọng, đó là bao nhiêu mùa hè trôi qua, những đêm Hoài Hạnh ôm cô ngủ, cô chưa từng nói một câu nào là "trời nóng".
Huống chi bây giờ đang bật điều hòa, hai người đắp chăn mỏng, còn nằm trên chiếu trúc.
Thật sự là nóng sao?
Hoài Hạnh không tin. Và chính vì không tin, trong lòng cô dâng lên từng đợt chua xót. Cánh tay cô vẫn không rút về, đầu vẫn gối trên vai Sở Vãn Đường. Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng rất nghiêm túc, có phần không cam lòng mà hỏi: "Em làm vai chị bị tê rồi à?"
"..." Sở Vãn Đường nghe câu hỏi ấy, thuận theo mà đáp: "Có chút."
Nghe vậy, Hoài Hạnh thở phào, rồi rút tay ra, nghiêm chỉnh nằm ngửa lại. Giọng nói mang theo ý cười vang lên giữa không trung: "Thôi được rồi, giờ chiều cao và cân nặng của em tăng rồi, không thể cứ đè lên chị mãi được."
Cảm giác ấm nóng vừa tiếp xúc ấy vụt tan, Sở Vãn Đường nhắm mắt, khẽ cong đầu ngón tay. Rõ ràng đã rất lâu rồi không ngủ chung với Hoài Hạnh. Rõ ràng trước tối nay, bên cạnh cô đã trống trải suốt mấy tháng...
Vậy mà sao khoảnh khắc này lại khiến cô thấy... khó thích nghi đến thế?
Không ai nói thêm gì nữa, tất cả rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng điều hòa khẽ rít lên từng hồi. Phải một lúc sau, Sở Vãn Đường mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Hoài Hạnh tỏ ra bất lực nói với Sở Vãn Đường rằng bài tập của mình vẫn còn quá nhiều, e là hôm nay không thể đến studio đi xem công việc hiện trạng được.
"Không sao đâu." Sở Vãn Đường mỉm cười. "Đợi đến lúc trang trí xong rồi em xem cũng được."
Hoài Hạnh cười tươi gật đầu: "Dạ!"
Tối hôm đó, sau khi Sở Vãn Đường tắm xong, mãi không thấy Hoài Hạnh đến gõ cửa.
Cô ở trong phòng một lúc, nhắn tin qua QQ cho Hoài Hạnh nhưng không thấy ai trả lời, bèn xuống tầng gõ cửa phòng em, liền nghe Hoài Chiêu nói rằng hôm nay Hoài Hạnh cứ mãi làm bài tập, giờ đã đi ngủ rồi.
Lần sau khi tỉnh dậy, Hoài Hạnh đã trả lời tin nhắn QQ của cô, nói rằng mình đã hẹn với bạn cùng lớp lên thư viện học.
Dù hai người chỉ ở cách nhau một tầng lầu, nhưng suốt mấy ngày liền, Sở Vãn Đường vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hoài Hạnh đâu cả. Cô nhìn tấm ảnh chụp lấy liền trong ví, là ảnh hai chị em chụp chung, lòng càng thêm chắc chắn: Hoài Hạnh đang cố tình tránh mặt cô.
Vì sao? Là vì câu nói đêm hôm đó của cô đã làm tổn thương em rồi sao?
Có thể lắm chứ... Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nói lời từ chối với Hoài Hạnh, làm tổn thương lòng tự tôn của con gái là chuyện dễ hiểu. Nếu đã vậy, thì cô nên nghiêm túc nói rõ suy nghĩ của mình với Hoài Hạnh.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, đến một hôm khi lại nhận được tin nhắn của Hoài Hạnh nói rằng mình có hẹn lên thư viện với bạn, Sở Vãn Đường nhắn: [Ngày mai chị đưa em đi nhé.]
Hạnh Hạnh: [Không cần đâu chị, em đi xe buýt là được rồi.]
Nhưng Sở Vãn Đường không cho cô cơ hội ấy.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ thì liền thấy chị gái đang ngồi bắt chéo chân trên sofa trong phòng khách.
Hoài Hạnh ngẩn người, vội vàng vào phòng tắm để xử lý hình tượng có phần luộm thuộm sau khi vừa ngủ dậy của mình.
Sở Vãn Đường nhìn bóng lưng em gái biến mất trong phòng tắm, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, mở một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh lấy từ kệ sách của em, bắt đầu thong thả đọc.
Mười mấy phút sau, Hoài Hạnh bước ra từ phòng tắm. Tóc dài đen thẳng được chải mượt, khuôn mặt trắng trẻo lộ chút hồng hào. Lúc này cô mới khẽ gọi: "Chị."
"Ăn sáng đi. Ăn xong chị đưa em tới thư viện." Sở Vãn Đường dựa vào sofa, giọng nói chậm rãi lười nhác.
Hoài Hạnh: "Em tự đi được rồi mà..."
"Em không cần chị nữa à, Hạnh Hạnh?" Sở Vãn Đường hơi nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút tủi thân.
Đây cũng chính là cảm xúc thật trong lòng cô, một trong những lý do cô về lại Vân Thành chính là vì Hoài Hạnh, vậy mà giờ đến thư viện thôi mà Hoài Hạnh cũng không muốn cô đưa đi.
Hoài Hạnh vội vàng bước đến, lí nhí trả lời: "Em đâu có không cần chị đâu..."
Cô vội kiếm cớ: "Chỉ là em thấy dạo này chị bận quá, nào là trông coi việc sửa sang, nào là làm thiết kế, em không muốn vì em mà chị phải mệt thêm..."
Khi nói những lời ấy, cô đã đứng trước mặt Sở Vãn Đường, nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi mắt long lanh chứa đầy sự chân thành.
Sở Vãn Đường thu chân lại, hỏi để xác nhận: "Thật sự là vì vậy sao?"
"......" Hoài Hạnh nghiêng đầu đi chỗ khác, không trả lời.
Sở Vãn Đường mím môi, đưa tay ra xoa đầu cô, hơi áy náy nói: "Có phải hôm đó chị nói mấy lời khiến em tổn thương rồi không, Hạnh Hạnh?"
Nghe đến đây, bao nhiêu ấm ức trong lòng Hoài Hạnh như vỡ òa. Cô vốn vì thích Sở Vãn Đường nên mới dè dặt cẩn thận, đêm hôm ấy chỉ vì sợ chị phát hiện điều gì đó khác thường, nên cô mới cố gắng ôm chị ngủ như những lần trước.
Cô muốn giấu kín tâm tư của mình, để khỏi khiến Sở Vãn Đường thấy khó xử. Thế mà chị lại từ chối cô, lại còn lấy lý do trời nóng.
Tư duy của thiếu nữ bắt đầu lan rộng, chẳng lẽ chị đã phát hiện ra cô có gì khác lạ? Hay là...
Cô bỗng nhớ đến lời Vạn Y từng nói, rằng có người theo đuổi chị mà không bị từ chối dứt khoát. Vậy thì, sự thân mật của cô đối với Sở Vãn Đường... có phải đã trở thành một loại gánh nặng không?
Dù gì họ cũng không phải chị em ruột, và ở tuổi mười sáu, vì có hai người mẹ đồng tính mà cô sớm đã hiểu được sự tồn tại của tình yêu đồng tính. Vậy nên cô có thể dễ dàng chấp nhận việc mình thích Sở Vãn Đường, và thậm chí cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Sở Vãn Đường có cuộc sống của riêng mình. Chị hơn cô gần sáu tuổi, còn cô bây giờ chỉ là một học sinh cấp ba. Cô có thể làm được gì? Cô chẳng làm được gì cả.
Cô gái nhỏ từ nhỏ đã được nuông chiều yêu thương, luôn luôn tự tin và ung dung, lần đầu tiên lại rơi vào một bài toán cảm xúc khó như địa ngục. Cô không biết nên xử lý như thế nào mới đúng, đành phải trốn tránh, cố tránh mặt chị để dằn lại cảm xúc của mình.
Thế nhưng bây giờ, khi đối diện với câu hỏi trực diện của Sở Vãn Đường, mọi lớp ngụy trang trong cô đều sụp đổ.
Cô không nói gì cả, nhưng đôi mắt lập tức ngấn lệ, đó chính là câu trả lời.
Không phải lời nói đêm ấy làm tổn thương cô, mà là mối tình đơn phương không có hy vọng, mới thực sự làm tổn thương người.
Sở Vãn Đường thấy Hoài Hạnh rơi nước mắt thì hốt hoảng, chẳng còn nghĩ đến khoảng cách thể xác gì nữa. Cô vội vàng nghiêng người từ trên sofa bước xuống, quỳ xuống thảm, ôm lấy cô gái trong lòng, vừa xin lỗi vừa dỗ dành: "Xin lỗi, chị không hề có ý muốn làm tổn thương em..."
"Chị..." Nước mắt Hoài Hạnh rơi không ngừng. "Có phải là chị... nếu yêu đương thì sẽ giữ khoảng cách với em không?"
Sở Vãn Đường cảm thấy khó hiểu: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Chị Vạn Y và chị Tô Trừng nói... có người nào đó theo đuổi chị có hy vọng..." Khi Hoài Hạnh nói câu này, lồng ngực như bị đè nén, vô cùng khó chịu.
Sở Vãn Đường vỗ lưng cô: "Không có chuyện đó đâu, chị đều từ chối rất dứt khoát."
"Vậy tại sao hai chị ấy lại nói thế?"
"Chị cũng muốn biết họ vì sao lại nói vậy đấy." Sở Vãn Đường cắn răng, trong lòng bực bội, không biết hai người bạn "đáng ghét" ấy đã nói gì trước mặt em gái cô, "Lát nữa chị sẽ hỏi họ. Nhưng chị chưa có yêu ai cả, chị từng nói rồi, nếu thật sự yêu ai, chị nhất định sẽ kể với em."
Nghe vậy, Hoài Hạnh hít sâu một hơi, lập tức không muốn nói chuyện với chị nữa. Lại sợ phản ứng của mình quá lớn sẽ khiến Sở Vãn Đường nghi ngờ, nên cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cảm xúc trong lòng thì không thể nào bình ổn lại.
Sở Vãn Đường ôm lấy cô, ngả người tựa lưng vào ghế sofa. Một lúc sau, cô khẽ nói: "Hôm đó chị nói những lời ấy, thật ra là vì nhận ra một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Em đã mười sáu tuổi rồi, Hạnh Hạnh." Sở Vãn Đường im lặng vài giây, "Chị nên nghiêm túc đối mặt với việc em đang trưởng thành, không thể nhìn em như đứa trẻ con năm nào nữa."
Hoài Hạnh ngây người, vài giây sau nước mắt lưng tròng nhìn Sở Vãn Đường. Cô có phần vui mừng, nhưng cũng không dám tin mà hỏi: "Ý chị là... không thể lại xem em như con nít nữa sao? Phải không chị."
"Cũng không hoàn toàn là vậy. Dù sao em vẫn mới mười sáu, vẫn chưa phải người lớn đâu." Sở Vãn Đường vừa lau nước mắt cho cô, vừa mỉm cười dịu dàng. "Chị chỉ nghĩ rằng cách chúng ta ở bên nhau cũng nên thay đổi một chút, từ từ thích nghi với việc em đã lớn lên rất nhiều rồi. Em thấy sao?"
Hoài Hạnh ngồi lên đùi chị, ôm lấy chị thật chặt, không trả lời. Cô vui, đúng là rất vui, vì chỉ khi chị nhận ra cô không còn là đứa trẻ nữa, cô mới có cơ hội. Nhưng cái gọi là "thời kỳ chuyển tiếp" này... đối với cô thật sự rất khó chịu đựng.
"Em thấy sao, Hạnh Hạnh?" Sở Vãn Đường ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hỏi lại.
Lúc này Hoài Hạnh mới đáp: "Dạ."
"Vậy... còn muốn chị đưa đi thư viện nữa không?"
"Không muốn đi nữa."
"Muốn cho bạn học leo cây à?"
"......Thật ra chẳng có hẹn bạn học nào hết." Cuối cùng cũng khai thật.
Sở Vãn Đường bật cười khẽ: "Hiểu rồi, là trốn chị." Cô nhướng mày, "Sau này còn trốn nữa không?"
Hoài Hạnh lắc đầu: "Không trốn nữa." Cô nghiêng đầu, lại muốn hôn lên má Sở Vãn Đường, khuôn mặt ở ngay trước mắt mềm mại, thơm tho, trông chỉ muốn cắn một cái.
Cô cố nén lại, không như trước đây đưa môi chạm lên. Không thể tiếp tục lợi dụng danh nghĩa "em gái" để làm những chuyện như vậy nữa.
Cô cụp mắt xuống, âm thầm thề với lòng mình...
Sớm muộn gì! Sớm muộn gì Hoài Hạnh cũng sẽ được hôn lên má chị bằng thân phận bạn gái!
"Chị hôm nay còn phải đến studio một chút." Sở Vãn Đường vén tóc, mỉm cười hỏi: "Có một người tên Hạnh Hạnh nào đó... vẫn không muốn đi cùng chị à?"
Không còn lý do gì để từ chối nữa rồi.
Mười giờ rưỡi, Hoài Hạnh xuất hiện tại studio thiết kế thời trang của Sở Vãn Đường.
Studio rộng hơn hai trăm mét vuông, nằm ở khu vực đắc địa nhất Vân Thành, rất dễ thấy, rất nổi bật. Bên trong là những công nhân đang bận rộn thi công, làm theo đúng yêu cầu của bên chủ đầu tư.
Sở Vãn Đường vừa đi vừa giới thiệu với Hoài Hạnh: "Chỗ này là phòng tiếp khách, kia là phòng thiết kế độc lập, bên trong có tài liệu và khu vẽ phác thảo, bên này là phòng họp..."
Cô đẩy một cánh cửa ra: "Đây là văn phòng của chị."
Hoài Hạnh bước vào trong, nhìn văn phòng này vẫn còn dang dở. Trang trí gần như đã hoàn thiện, chỉ còn thiếu nội thất, nhưng tầm nhìn từ cửa sổ lại rất đẹp, có thể nhìn thấy cả vòng quay khổng lồ của công viên giải trí.
"Chỗ này sẽ là khu nghỉ ngơi đơn giản." Sở Vãn Đường đứng bên cạnh chỉ vào một khoảng trống, "Sau này nếu em muốn đến thì có thể nằm nghỉ trên sofa ở đây."
"Vậy em còn muốn có một cái bàn học, tiện cho em làm bài tập."
"Bàn làm việc của chị dùng luôn được mà."
Sở Vãn Đường chậm rãi đi tới bên cạnh cô, cùng cô ngắm vòng quay khổng lồ đang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cô nheo mắt, hít sâu một hơi, cảm khái: "Giây phút này mới khiến chị thật sự cảm thấy..."
"Cảm thấy gì ạ?"
Khóe môi Sở Vãn Đường chậm rãi cong lên, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của thiếu nữ, rồi trả lời: "Cảm giác thật sự đã trở về Vân Thành."
...
Tối đến, trong nhóm chat chung với Tô Trừng và Vạn Y, Sở Vãn Đường tag cả hai vào rồi mắng cho một trận, bảo họ đừng có nói lung tung trước mặt em gái cô. Cái gọi là "người theo đuổi có hy vọng" kia thật ra chẳng có gì cả, chỉ là đồng nghiệp làm việc cùng thôi.
Vậy mà đến tai họ lại biến thành "có hy vọng", khiến Hoài Hạnh suy nghĩ lung tung.
Tô Trừng: [Cậu như này thì đúng là kiểu "mê em", tôi xem sau này cậu tính sao. Hạnh Hạnh hai năm nữa là mười tám rồi, đến lúc đó trời cao mặc Hạnh bay, tôi xem cậu làm thế nào.]
Vạn Y: [Tôi lại lo cho Hạnh Hạnh là "mê chị" đấy. Sau này mà Vãn Đường yêu đương, tôi thấy con bé chắc đau lòng chết mất.]
Sở Vãn Đường nhìn tin nhắn bạn bè gửi đến, lông mày chau lại thật sâu.
Đặc biệt là câu của Tô Trừng, khiến lòng cô bất chợt chùng xuống.
Đúng vậy... Đến lúc đó, biết phải làm sao đây.
Lời tác giả:
Một người mê em, một người mê chị, cả hai đúng là hết thuốc chữa. Hihi
*Mê em = muội khống, mê chị = tỷ khống