Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 141: Thanh mai (11)



Thư trúng tuyển của Kinh Đại đến đúng lúc, trùng với sinh nhật mười tám tuổi của Hoài Hạnh.

Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi đã ở Vân Thành nhiều năm, quen biết không ít bạn mới, lần này tổ chức tiệc sinh nhật cho Hoài Hạnh liền đặt luôn khách sạn hạng sao tốt nhất trong thành phố, mời không ít người đến chúc mừng sinh nhật cô.

Lục Hàm Nguyệt, Tô Trừng và Vạn Y cũng đều nhận được lời mời của Hoài Hạnh, đến Vân Thành tham dự.

Hôm tiệc diễn ra, lời chúc tụng vang lên không ngớt, Hoài Hạnh mặc chiếc váy dài do Sở Vãn Đường thiết kế riêng cho cô, cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Cô gái mười tám tuổi càng lúc càng tỏa sáng, kiêu hãnh và rực rỡ. Sau khi nhấp một ngụm champagne trong ly của Sở Vãn Đường, đôi má cô liền ửng hồng, thế là lập tức bị tước quyền uống rượu, phải cầm nước trái cây ngọt dịu thay vào đó.

Không lâu sau, Hoài Hạnh đứng dậy theo hai mẹ đi chào hỏi các khách mời ở các bàn tiệc.

Vị trí bên cạnh liền trống ra, Sở Vãn Đường thong thả nuốt một miếng trái cây. Tô Trừng ngồi phía bên kia dùng khuỷu tay huých cô một cái, rồi ghé sát lại, thấp giọng hỏi: "Cảm giác như cậu với Hạnh Hạnh càng lúc càng thân thiết thì phải?"

"Vậy sao." Giọng điệu nghe có vẻ thờ ơ, nhưng rõ ràng mang theo ý cười.

Vạn Y dứt khoát đứng ngay sau hai người họ, ba cái đầu dí sát vào nhau, phấn khích hỏi: "Đang nói chuyện gì đó? Đừng có quay lưng lại với tôi mà!"

Sở Vãn Đường nhìn bóng dáng Hoài Hạnh phía xa, khẽ nhếch môi: "Đợi lát nữa sẽ cho các cậu đáp án."

Vạn Y theo ánh nhìn của cô mà nhìn sang, không khỏi cảm thán: "Hai dì thật sự là quá đẹp đôi..."

Tô Trừng cũng gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, Hoài Hạnh đi một vòng các bàn rồi mới quay lại chỗ ngồi của mình.

Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi ngồi đối diện dường như thân thiết hơn trước, hai người cứ thỉnh thoảng lại ghé tai nhau thì thầm điều gì đó, gương mặt còn hiện lên nét cười dịu dàng.

Đúng lúc đó, Lục Hàm Nguyệt bắt gặp ánh mắt của cô, hỏi: "Hoài Tiểu Hạnh, tối nay cậu có dự định gì chưa?"

"Có rồi." Hoài Hạnh âm thầm liếc nhẹ Sở Vãn Đường một cái. Tối nay cô muốn biết câu trả lời của chị, sẽ không dành thời gian cho người khác đâu.

Sở Vãn Đường nghe thấy hai chữ ấy, khẽ nhướng mày, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn đôi chút. Đồng thời còn gắp cho em một đũa món ăn rất ngon: "Nếm thử xem."

Văn Thời Vi nhìn hai người họ ngồi cạnh nhau, mỉm cười như đã hiểu rõ.

Từ rất nhỏ cô đã biết mình không thể chen vào mối quan hệ giữa hai người đó, trẻ con thì nhạy cảm, cô từng cảm nhận được một chút địch ý không rõ ràng đến từ Sở Vãn Đường. Nhưng thật ra Sở Vãn Đường đối xử với cô không tệ, sẵn sàng chia sẻ vở ghi bài học, lúc cô hoang mang cũng sẽ giúp đỡ một chút.

Mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, cô tin chắc nhận định của mình không sai, mối quan hệ giữa Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, cũng giống như cô và Lục Hàm Nguyệt vậy. Chỉ là... Tiểu Hàm vẫn chưa nhận ra mà thôi. Nghĩ vậy, cô đưa tay ra giúp Lục Hàm Nguyệt vén tóc ra sau tai, Lục Hàm Nguyệt lập tức căng cứng người, quay đầu lại nhìn cô, chớp chớp mắt, rõ ràng là có chút ngượng ngùng.

Tô Trừng thấy cảnh đó, nhỏ giọng hỏi Vạn Y: "Cái bàn này, chẳng lẽ chỉ có mình tôi là gái thẳng thôi à..."

Vạn Y đang nhắn tin trả lời bạn gái, nghe thế liền đáp: "Có khi thật đấy."

Hoài Hạnh ăn không nhiều, ăn thêm chút nữa thì đã thấy no rồi. Cũng sắp đến lúc kết thúc bữa chính, buổi tối còn mấy tiếng nữa, Hoài Chiêu và Sở Lệnh Nghi đã bao trọn khu vực nghỉ ngơi của khách sạn, để mọi người qua đó dùng trà chiều.

Vì vậy, nhóm người họ cùng vào một phòng riêng chuẩn bị chơi bài. Trong đó chỉ có Lục Hàm Nguyệt và Hoài Hạnh là hai cô bé mười tám tuổi chưa từng chơi trước đây. Ban đầu cả hai không cần lên sân, nhưng Văn Thời Vi lại nói: "Tiểu Hàm, để chị dạy em. Em thắng thì tiền của bọn họ là của em, thua thì tính cho chị."

Sở Vãn Đường vừa nghe vậy liền đặt tay lên vai em: "Chị dạy em nhé?"

Hoài Hạnh lập tức đồng ý: "Được ạ!"

Hai người họ rất nhanh đã nắm được luật chơi, bắt đầu đấu với Tô Trừng và Vạn Y — hai chị gái dày dạn kinh nghiệm chơi bài.

Khi gặp những thế bài phức tạp, họ còn có thể xin trợ giúp từ người ngoài bàn. Hôm nay vốn là buổi tiệc mừng sinh nhật Hoài Hạnh, nên việc chơi bài cũng chủ yếu để vui là chính. Không khí ngay từ đầu đã rất thoải mái và vui vẻ.

Dần dần, Hoài Hạnh đã nắm được nhịp độ, có lẽ là nhờ vận may của nhân vật chính trong ngày sinh nhật, cô liên tục là người ù bài trước. Mỗi khi ù xong, cô lại nghiêng đầu nhìn về phía Sở Vãn Đường, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như thế.

Sở Vãn Đường ngồi chếch bên phải phía sau cô, dáng vẻ lười biếng tựa vào ghế. Lần nào cũng đón lấy ánh mắt của cô, rồi mỉm cười đáp lại.

Tai Hoài Hạnh lặng lẽ nhuộm đỏ, cô sắp bị bầu không khí mập mờ không lời này làm cho tan chảy rồi.

...

Giờ mở cửa ban đêm của công viên giải trí ở Vân Thành vẫn không đổi. Sau bữa tối, Hoài Hạnh liền rời nhóm bạn, lên xe của Sở Vãn Đường.

Năm ngoái, vào đúng ngày sinh nhật, hai người cũng từng đến công viên giải trí, còn chụp ảnh chung trên vòng đu quay. Dường như điều đó đã trở thành một nghi thức, một nghi thức chỉ hai người họ mới có thể thực hiện.

Ánh hoàng hôn rực rỡ và lãng đãng trải dài nơi chân trời mùa hè, thu hút nhiều người đến chụp ảnh và quay phim. Hoài Hạnh ngồi ghế phụ, chống cằm nhìn ánh sáng chiều tà in lên gương mặt nghiêng của Sở Vãn Đường, hào hứng mở lời về chuyện nghiêm túc: "Chị à, sau này em cũng muốn thi bằng lái xe."

Sở Vãn Đường cầm tay lái: "Vậy đợi em lấy được bằng, em chở chị nhé."

"Dạ."

"Sao cứ nhìn chị mãi thế à?" Sở Vãn Đường không nhịn được hỏi.

Giọng Hoài Hạnh rất nhẹ, nhưng lại lấp đầy cả không gian trong xe. Cô nói: "Không biết nữa... chỉ là muốn nhìn chị mãi thôi."

Sau đó lại khẽ hừ một tiếng, đầy bất mãn: "Không được sao, Sở Vãn Đường?"

"Còn gọi cả tên chị ra à."

Hoài Hạnh nhướng mày: "Chị có ý kiến gì à?"

"Không có." Sở Vãn Đường lắc đầu cười khẽ, "Gọi nghe dễ thương lắm."

Hoài Hạnh không nói nữa, ánh hoàng hôn nhuộm khắp người cô, cũng phủ một lớp màu vàng cam ấm áp lên khuôn mặt, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô có cảm giác mình sắp tan chảy ở đây mất rồi.

Cuối cùng, Sở Vãn Đường dừng xe lại. Cô đã mua vé từ trước, giờ chỉ cần đưa Hoài Hạnh vào cổng kiểm tra vé. Buổi tối ở công viên rất đông người, huống hồ bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè.

"Đông người quá." Sở Vãn Đường mượn cớ này để nắm lấy tay Hoài Hạnh.

Hoài Hạnh cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay của chị, khẽ mím môi, rồi điều chỉnh tư thế nắm tay, chuyển thành mười ngón đan xen vào nhau. Cô không dám nhìn vào mắt Sở Vãn Đường nữa, dùng tay còn lại chỉ vào một trò chơi phía trước: "Chị, mình xếp hàng chờ cái này đi."

Sở Vãn Đường cúi mắt nhìn tay họ đang siết chặt, ý cười trong đáy mắt như sắp tràn ra.

Chưa kịp chơi được mấy trò thì trời đã sẩm tối. Tay họ nắm rồi buông, rồi lại nắm, lặp đi lặp lại mà chẳng hề thấy chán. Không ai cố ý kéo dài thời gian, chỉ là muốn giống như năm ngoái, chơi hết mấy trò khác rồi mới lên vòng đu quay. Mỗi lần chơi xong một trò, tim lại đập nhanh hơn một nhịp.

Khi đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, cuối cùng họ cũng đến xếp hàng chờ vòng đu quay. Khoang cabin của vòng đu quay giống như những chiếc đèn lồng màu sắc lơ lửng giữa không trung, khi lên đến điểm cao nhất, cứ như có thể chạm tới tầng mây đang lững lờ bên trên.

Người xếp hàng khá đông, Hoài Hạnh vừa trò chuyện với Sở Vãn Đường vừa cố giữ nhịp tim ổn định, ánh mắt lướt qua hàng người.

Lúc này cô thoáng thấy hai bạn cùng lớp, vẻ mặt cả hai có phần lúng túng. Cô nheo mắt lại, nhớ ra trước đó từng có tin đồn trong lớp, nói rằng hai người kia đang mập mờ qua lại.

Sở Vãn Đường hỏi: "Lại gặp bạn học à?"

"Dạ." Hoài Hạnh nhìn người trước mặt, hơi ngại ngùng nói: "Là hai bạn học cùng lớp em... hình như đang quen nhau rồi."

Sở Vãn Đường dịu dàng nhìn em: "Ừ."

Hàng người tiến lên phía trước, hai người họ cũng chậm rãi bước theo. Tay Sở Vãn Đường nhẹ nhàng đặt lên eo Hoài Hạnh, dán sát vào, không có hành động dư thừa nào khác, rồi khẽ gọi: "Hạnh Hạnh..."

"Dạ?"

"Chút nữa tụi mình ngồi không phải là vòng đu quay đâu." Sở Vãn Đường nhìn khoảng cách ngày càng gần với chiếc vòng đu quay, chậm rãi nói trước: "Mà là máy hoán đổi thân phận."

Hoài Hạnh: "Em biết mà..." Cô áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay Sở Vãn Đường đang đặt ở eo: "Chị à, cái gì em cũng biết cả."

Không lâu sau, hai người họ đã vào khoang cabin. Vòng đu quay ở Vân Thành này không quá lớn, từ lúc lên đến lúc xuống mất khoảng mười phút.

Tiếng "cạch" vang lên khi cửa cabin khóa lại, các bánh răng máy móc bắt đầu chuyển động, cabin từ từ nâng lên. Hai người vẫn ngồi cùng một phía, nhưng chẳng ai còn tâm trí để ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Lòng bàn tay Sở Vãn Đường toát ra chút mồ hôi lạnh vì căng thẳng. Cô nhìn vào mắt Hoài Hạnh, rất nghiêm túc gọi tên em: "Hoài Hạnh."

"Chị..."

Sở Vãn Đường từ tốn nói tiếp: "Chị đã từng nói, đến ngày sinh nhật em, chị sẽ cho em biết câu trả lời."

"Điều chị muốn thực ra rất đơn giản... mà cũng rất tham lam: chị muốn luôn ở bên em. Dù em vui hay buồn, chị cũng muốn có mặt trong tầm mắt của em."

"Chị muốn người đầu tiên em nghĩ đến, người đầu tiên em chia sẻ mọi cảm xúc, đều là chị."

Rồi cô dè dặt hỏi: "Được không em? Không chỉ là bây giờ, không chỉ là vài năm sau, mà là mấy chục năm còn lại trong đời này... người ấy đều là chị, được không, Hạnh Hạnh?"

Hoài Hạnh bỗng cảm thấy như thiếu dưỡng khí, cô mạnh mẽ gật đầu: "Em vốn luôn nghĩ như vậy mà."

Khóe môi không kìm được mà cong lên: "Chị căng thẳng quá rồi."

Khi cabin lên đến đỉnh, Sở Vãn Đường ôm lấy cô, ghé sát bên tai thì thầm đầy mãn nguyện: "Chị thích em. Làm bạn gái chị được không?"

"Em cũng thích chị, chị à." Hoài Hạnh ôm chặt lại: "Em đã muốn làm bạn gái chị từ lâu lắm rồi."

Nói xong, cô nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má Sở Vãn Đường: "Em là mã độc tình yêu của chị đó, dính vào là không gỡ ra được đâu."

Sở Vãn Đường không nhịn được bật cười: "Dễ thương chết mất..."

Như thường lệ, hai người chụp bốn tấm ảnh lấy liền. Sau khi bước xuống từ "máy hoán đổi thân phận", lần này không cần Sở Vãn Đường nhắc, Hoài Hạnh đã tự lấy ví của bạn gái ra từ trong túi xách, cẩn thận cất tấm ảnh chụp riêng của mình và ảnh chụp chung của hai người vào trong.

Mọi việc đều diễn ra một cách tự nhiên, suôn sẻ đến kỳ lạ.

Tất cả âm thanh, chuyển động trong công viên giải trí lúc này đều như đang chúc phúc cho họ vậy.

Về đến nhà, nụ cười trên gương mặt Hoài Hạnh hoàn toàn không thể giấu nổi. Trước ánh mắt dò xét của mẹ, cô hắng giọng, gọi to: "Mẹ ơi~"

"Sao thế con?" Hoài Chiêu cố nén tò mò, mỉm cười hỏi.

"Không có gì đâu ạ." Hoài Hạnh vẫn chưa định nói ngay cho mẹ biết chuyện mình đang yêu chị gái, sợ hai mẹ chưa tiêu hóa nổi.

Tâm trạng đang rất tốt, cô bước đến ôm lấy cổ Hoài Chiêu, chỉ nói: "Chỉ là nghĩ đến chuyện mình đã thành người lớn rồi, tự nhiên thấy vui quá trời! Cuối cùng con cũng lớn rồi nè~"

Hoài Chiêu dịu dàng nói: "Mãi mãi là cô con gái cưng của mẹ."

"Chắc chắn luôn ạ!"

Trên lầu, Sở Vãn Đường đang ngồi cạnh Sở Lệnh Nghi, nghiêm túc thú nhận: "Mẹ, con với Hạnh Hạnh đang quen nhau."

Sở Lệnh Nghi không chút do dự, đưa luôn ra một chiếc thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước: "Tiền yêu đương của hai đứa, mẹ lo."

"......" Thôi thì vẫn nhận lấy, không thì tiền trong nhà tiêu mãi cũng chẳng hết.

Trước khi Sở Lệnh Nghi xuống lầu, còn dặn dò thêm một câu: "Đừng có bắt nạt em gái đó."

"Làm sao mà bắt nạt được chứ." Thương còn không xuể nữa là.

Chỉ là... đến khi Hoài Hạnh tắm xong rồi chạy sang tìm cô, Sở Vãn Đường lại muốn phủ định toàn bộ câu nói ban nãy của mình.

Lời tác giả: Còn bắt nạt kiểu gì ấy à, xin mời cô Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử kể chi tiết giùm cái nào.

Faye: Mình đang đi công tác nên sẽ edit chậm hơn 1 chút nha các bạn. Nếu kịp thì qua ngày, không thì thứ 7 mình đăng bù nhé.